CHƯƠNG 79: BĂNG CÙNG LỬA, TAY NGƯƠI THẬT ẤM
Editor: Luna Huang
Đầu ngón tay của Bạch Lưu Ly còn chưa đụng tới mặt của Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu mạnh cầm cổ tay của nàng, đến nỗi nàng vô ý thức phản ứng trong nháy mắt chính là cầm ngược cổ tay cố sức lật trở lại!
Giả bộ ngủ? Một cảm giác chán ghét trong con ngươi lưu ly lóe lên rồi biến mất, Bách Lý Vân Tựu bị nàng lật ngược cổ tay ghét ném trên giường đồng thời đứng lên lui về phía sau hai bước, chỉ nghe “Phanh” Nặng nề tiếng vang lên, cổ tay của Bách Lý Vân Tựu vô lực bị ném trên trên giường, hai mắt của hắn vẫn là đóng chặt vẫn chưa mở, hắn căn bản là không có tỉnh lại!
Bạch Lưu Ly mắt lạnh nhìn mắt lạnh nhìn Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa mở mắt, ngón tay chợt xuất hiện hai ngân châm, mui châm hiện lên ngân bạch quang, có vẻ dị thường sắc nhọn, chỉ thấy Bạch Lưu Ly không chỗ do dự nào ngân châm giữa ngón tay cổ của Bách Lý Vân Tựu bay đi, giả bộ ngủ hay là vô tình tự bảo vệ ta, thử một lần liền biết.
Nhiên mà lần này, Bách Lý Vân Tựu không có giơ tay lên, ngân châm trong tay Bạch Lưu Ly bay ra nửa cây cũng không có cấm vào cổ của hắn, để Bạch Lưu Ly không khỏi hơi nhíu mày, không phải là giả bộ ngủ?
Bạch Lưu Ly một lần nữa ngồi xuống mép giường, đưa tay lấy ra ngân châm bên cạnh cổ Bách Lý Vân Tựu, nhìn nửa mặt hắn tái nhợt nửa mặt toàn máu, mi tâm không thư phản túc chặt hơn.
Đang ngủ mê man cũng không an ổn tỉnh ngủ sao? Hắn đến tột cùng là qua ngày thế nào đến nỗi đến lúc liên ngủ mê man cũng đối với người đến gần hắn hoặc vật phản ứng mãnh liệt như vậy? Nàng minh bạch loại cảm giác này, thân là sát thủ người người vừa hận, một năm ba trăm sáu mươi lăm đêm, vẫn chưa một đêm nào chính an an ổn ổn đi vào giấc ngủ, nếu là thật ngủ, cái đầu trên cổ này có thể chẳng biết lúc nào liền bị liền bị lấy.
Nàng chưa từng gặp qua người bình thường như hắn, thâm bất khả trắc phảng phất một điều bí ẩn, lại vừa tựa hồ cẩn thận đến bản thân vây trong tầng tầng cơ quan tại đây.
“Bách Lý Vân Tựu.” Có lẽ là từ hắn nghĩ tới mình kiếp trước, Bạch Lưu Ly bất tri bất giác đem tên của hắn khinh đọc một lần, về sau lại một lần nữa đưa tay bắt mạch đập của hắn.
Cũng không phải là xuất phát từ thiện tâm cùng hảo cảm, Bạch Lưu Ly sở dĩ không nên đến Vân vương phủ tìm tòi tình huống của hắn, ngoại trừ nhân tình, càng nhiều hơn chính là xuất phát từ lợi ích, bởi vì nếu là mất đi “Giúp đỡ” của “Vị hôn phu”Danh hiệu Vân vương gia Bách Lý Vân Tựu này, đối với nàng mà nói chỉ sẽ bách hại không một lợi, mà hắn là thật sự có tính mạng chi ưu, nàng phải cứu hắn bất quá là “Một cái nhấc tay”, như vậy, nàng vì sao không làm như vậy.
Hơn nữa hiện tại còn không phải thời điểm Bách Lý Vân Tựu có thể nguy hiểm, nàng còn có không giải thích được đáp án trên người hắn, nàng có thể nào để hắn ở vào thời điểm này chân chính có nguy hiểm, nếu không có như vậy, nàng cần gì phải lãng phí xích ngọc trên người của hắn để giải truy ái chi độc, nàng cho tới bây giờ không làm mua bán lõ vốn.
Chỉ là… Mạch tượng của hắn thời khắc này, vì sao hỗn loạn như vậy, phảng phất tất cả khí huyết trong thân thể hắn đều từ tứ chi của hắn bách hài vọt tới buồng tim của hắn, khiến mạch tượng hắn hỗn loạn lại gấp, càng đe dọa tính mạng chi tượng.
Chuyện gì xảy ra, hôm nay ở trạng nguyên phủ hắn không phải là còn thật tốt sao, vì sao tình huống lại đột nhiên nhanh quay ngược trở lại, Thính Phong cùng Vọng Nguyệt đưa hắn cấp cấp mang về phủ, không phải là vì cứu trị hắn sao, đại phu nơi nào? Tình huống của hắn vì sao đe dọa?
Bạch Lưu Ly ninh mi buông lỏng cổ tay của Bách Lý Vân Tựu ra, tay vốn muốn thu lại, nhưng ở thu hồi một đường lại dừng, ngược lại hai cái tay một lượt giơ lên, đưa về phía mặt của Bách Lý Vân Tựu.
Liền như thế, hai tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng đụng phải mặt của Bách Lý Vân Tựu, đem lòng bàn tay khinh dán gò má của hắn, hai tay của Bách Lý Vân Tựu để ở bên người không có giơ lên, không có như mới vừa rồi tỉnh ngủ ngăn cản Bạch Lưu Ly đụng vào, chỉ là an tĩnh từ từ nhắm hai mắt, đang ngủ say, phảng phất lâm vào cảnh trong mơ không biết bên cạnh có người, không biết có người đang dùng hai tay khẽ vuốt mặt của hắn.
Chỉ là, khi lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly đụng với hai gò má của Bách Lý Vân Tựu, mười ngón tay của nàng rất nhỏ rất nhỏ run rẩy, không phải là bởi vì dấu vết phập phồng trên má trái của hắn, cũng không phải là bởi vì má phải của hắn nhuận quá mức so với da thịt của nữ tử, mà là bởi vì, hai loại ôn độ tuyệt nhiên bất đồng, bán như hàn băng bán như liệt diệm.
Má phải tái nhợt của hắn băng lãnh đến không có một tia ôn độ, gần như người chết, mà má trái của hắn, nóng rực gần như phỏng tay, như là có liệt hỏa hừng hực ở lòng bàn tay thiêu đốt, thậm chí có thể rõ ràng cảm thụ được, dưới lòng bàn tay, trong dấu vết, có huyết đang không ngừng tuần hoàn lưu động, tốc độ chảy cực nhanh, tựa như ngọn lửa trong gió không ngừng khiêu động, căn bản không dừng được.
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly trói chặt dấu vết huyết sắc đồ đằng trên má trái của Bách Lý Vân Tựu, thân là độc y thế gia truyền thụ theo thói quen lấy lưng ngón tay nhẹ nhàng tại nơi từng đạo dấu vết quỷ dị vuốt phẳng qua, ôn độ nóng rực thiêu đốt đầu ngón tay, có thể nghĩ hắn phải chịu là một loại cháy cảm đốt tâm như thế nào.
Ngón tay của Bạch Lưu Ly chậm rãi từ dấu vết trên mặt phải của Bách Lý Vân Tựu vuốt quá, từ cằm đến gương mặt, rồi đến xung quanh mắt trái của hắn, mà khi ngón tay của nàng chạm đến xung quanh con mắt trái đóng chặt của hắn, động tác không khỏi càng chậm, chỉ thấy nhãn thần của nàng bình thản, động tác mềm nhẹ, tựa như nàng đang vuốt ve không phải là dấu vết xấu xí, mà là nhất kiện bảo bối, chỉ vì cho tới giờ khắc này nàng mới phát hiện, Bách Lý Vân Tựu trước mắt đúng là nhất kiện bảo bối đáng giá nàng nghiên cứu.
Thái độ làm người của nàng cũng không có bao nhiêu sở thích, yêu thích duy nhất của nàng đó là ngày mùa hè nằm ngửa dưới bóng cây nghiên cứu sách thuốc phủ đầy bụi tầng hầm ngầm của ở gia tộc, thích nghiên cứu chứng bệnh trên thế giới ít lại càng ít, thí dụ như tam âm tuyệt mạch, thí dụ như Bách Lý Vân Tựu trước mắt, hắn như vậy liền càng đáng giá nàng cứu.
(Luna: Nói cách khác Tựu ca bệnh càng nặng càng độc thì Ly tỷ càng thích càng yêu)
Hắn mê không chỉ có là thân phận của hắn thân thủ của hắn, còn có thân thể hắn, cùng với, dấu vết huyết sắc trên mặt hắn hiện nay hôn mê bất tỉnh.
Bạch Lưu Ly chính chuyên chú má trái vi đột dấu vết của Bách Lý Vân Tựu hình như có huyết đang không ngừng tuần hoàn chảy qua, đến nỗi nàng cũng không có chú ý tới Bách Lý Vân Tựu khi hai bàn tay của nàng khinh dán tại hai gò má hắn một khắc kia, hai tay mười ngón thu thu, rồi lại trước khi nàng chú ý tới mở ra.
Bất quá chỉ chốc lát, Bạch Lưu Ly cấp tốc thu tay về, đem rương gỗ nhỏ bên chẩm của Bách Lý Vân Tựu mở ra, chỉ thấy trong rương gỗ nho nhỏ thu nạp nàng bày các dạng tiểu đao mỏng, vải bông bình rượu nhỏ, cùng với châm được vải bông bạch sắc bọc lại cực sạch sẽ.
Bạch Lưu Ly lúc này mi tâm bằng phẳng rộng rãi, trong mắt là bình tĩnh nghiêm túc, chỉ thấy nàng lấy tiểu kỷ bên giường, tiện đà lấy giá cắm nến trên bàn, châm ngọn nến, đặt nến lên tiểu kỷ, sau đó vươn tay cởi ra vạt áo Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu, kéo sam của hắn đến bên hông, lộ ra ngực rắn chắc cùng xương quai xanh có thể nói mê người, nhưng mà Bạch Lưu Ly lại không lòng dạ nào thưởng thức tư thái gần như hoàn mỹ của hắn, chỉ là đem châm chỉnh tề mở ra, rút ra ngân châm dài nhỏ đang đâm vào trong vải bông, lại đem châm hơ qua lửa trên ngọn nến, xoay tròn đâm vào lồng ngực của Bách Lý Vân Tựu.
Chỉ thấy ngân châm đâm vào tâm khẩu của Bách Lý Vân Tựu một khắc kia, thân thể của Bách Lý Vân Tựu như chập run lên bần bật, Bạch Lưu Ly một cách tự nhiên đem tay trái mở rộng ra dán tại trên ngực loã lồ của hắn, tựa hồ như lúc này dưới tay nàng là người bệnh cần ôn nhu, thân thể của Bách Lý Vân Tựu khôi phục lại bình tĩnh, Bạch Lưu Ly mới lấy ngân châm thứ hai, hơ qua ánh nến, khinh đâm vào mi tâm của hắn.
Nhật quang từ bốn vách tường khắc hoa chằng chịt mà vào, rơi rơi trên mặt đất, lưa thưa trên gò má cẩn túc túc Bạch Lưu Ly, cũng thượng trên mặt mày của Bách Lý Vân Tựu, hiện ra một loại cảm giác năm tháng tĩnh tĩnh mịch, nếu không phải nhìn nét mặt cùng trên người Bách Lý Vân Tựu tràn đầy ngân châm.
Bạch Lưu Ly lấy tay mu bàn tay khẽ chạm cái trán của Bách Lý Vân Tựu cảm thụ ôn độ của hắn, về sau phủ phủ hai bên huyệt Thái Dương của hắn, đợi nàng cảm thấy ôn độ trên nét