Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh mỉm cười, Cung Trĩ cũng vậy.
Cung Trĩ không chỉ mỉm cười, nếu như có thể, nàng thậm chí muốn cười ha ha.
Nàng sờ cốc giữ nhiệt của mình, mở ra, sau đó lấy ra một túi đường phèn từ tủ lạnh nhỏ trong xe, thả mấy viên.
"Uống như vậy sẽ không cảm thấy ngọt à?"
Thẩm Dĩnh tò mò hỏi, cô thấy cô bé tươi cươi quay sang nhìn mình, trả lời: "Bởi vì tâm trạng vui đó, chỉ muốn ăn ngọt một chút."
Buông thả một cách có kiềm chế, Cung Trĩ uống xong một cốc nước ngọt, nheo mắt lại: "Thật ngọt ha..."
"Chị cũng cảm thấy rất ngọt." Thẩm Dĩnh trả lời, bởi vì cô bé cười thật ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng sẽ cảm thấy tâm trạng rất tốt, "Thật tốt."
"Dì Thẩm sẽ không có chuyện gì, thắng lợi đã ở ngay phía trước rồi."
Cung Trĩ quay đầu nói với Thẩm Dĩnh, nàng vỗ vỗ tay Thẩm Dĩnh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Có tin tức về nguồn thận rồi, mọi thứ chỉ cần làm từng bước là tốt thôi."
Thẩm Dĩnh gật đầu, thật ra trong lòng cô luôn có một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
Loại cảm giác này, giống như gặp phải Ông Nam âm hồn bất tán, cứ mãi dây dưa mình.
Từ giây phút cô nhặt được con mèo nhỏ, gặp phải Ông Nam, cũng đã yên lặng gieo mầm ở trong đáy lòng cô.
Nhưng nếu ngẫm nghĩ tỉ mỉ, Thẩm Dĩnh lại cảm thấy đây là chuyện không hề có đạo lý chút nào.
Ông Nam lại gặp cô và cũng lại thích cô lần nữa.
Nhưng cô sẽ không thấy có lỗi và mang lòng cảm ơn với hắn nữa.
Trần Thần cũng vẫn hãm hại cô, ghen tị với cô.
Nhưng cô cũng thoát khỏi sự ảnh hưởng của đối phương, tiến tới tương lai tươi đẹp và rực rỡ hơn.
Những tổn thương xưa kia, là bởi vì những người đó, cũng là bởi vì chính mình quá mức mềm yếu.
Nhưng hôm nay, người xấu thì vẫn xấu, nhưng cô đã không giống với lúc trước, mà lần này...
Thẩm Dĩnh không nhịn được nhìn về phía Cung Trĩ, Cung Trĩ còn ôm cốc giữ nhiệt của nàng, trông khá dễ thương.
Mà lần này, bầu bạn ở bên cô, cũng không phải người trước kia.
Không có vấn đề gì, Thẩm Dĩnh nghĩ.
Điện thoại vang lên âm báo nhắc nhở, Thẩm Dĩnh liếc nhìn tin nhắn, sắc mặt hơi sầm xuống.
Cung Trĩ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Thẩm Dĩnh, nàng đã sắp bị trị số hắc hóa hành hạ đến mức lý giải sắc mặt của Thẩm Dĩnh đạt tốc độ cực kỳ cao.
Trái tim Cung Trĩ thoáng co rút đau đớn trong vô thức.
Nàng khẽ ho khan một tiếng: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Sau khi đối diện với vẻ mặt như hơi nghi hoặc của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ giải thích: "Ánh mắt của chị, ừm...trông không tốt lắm."
"Xin lỗi."
Thẩm Dĩnh khẽ nói, cô suy nghĩ một lúc, vẫn mở miệng: "Chị có một số nguồn tin khác, mặc dù chị không thể nói, nhưng tin tức hẳn là không sai."
Cung Trĩ im lặng nhìn Thẩm Dĩnh.
"Là về Tôn Tĩnh.
Hình như cô ta đang liên lạc với người của những công ty khác."
Cung Trĩ à một tiếng, gật đầu: "Cổ đông lớn nhất Triều Sinh là em, trước kia em không quản lý, cô ta thống trị một mình.
Bây giờ em nhúng tay...!Tôn Tĩnh dù có không muốn như thế nào đi nữa thì cô ta vẫn không phải là người làm chủ cổ phần của công ty, hơn nữa mới vừa bị em làm mất mặt ngay trước mặt mọi người, sẽ đi đến bước này cũng rất bình thường."
Nhưng nếu để mặc cho Tôn Tĩnh mang đi nòng cốt trụ cột của công ty, đối với Triều Sinh vừa mới phát triển, đang cạnh tranh kịch liệt với người ngoài, đó chính là một đả kích khổng lồ.
Rất có thể Triều Sinh sẽ không chịu được, lúc ấy xong đời cũng không chừng.
Huống chi, Tôn Tĩnh cũng làm nghề này không ít thời gian, nếu lại nói gì đó với người ngoài, cũng không tốt lắm đối với bản thân Cung Trĩ.
"Vậy, chị Thẩm, chị nói em nên làm gì bây giờ?" Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh, tội nghiệp bĩu môi.
Tấm ngăn bị yên lặng kéo lên.
Trương Sơn đã không muốn nhìn một màn này nữa, thân là một trợ lý sinh hoạt, hắn phải tự giác ở dưới gầm xe mà không phải là trong xe.
Bị em gái nhỏ xinh xắn nhìn bằng vẻ mặt quyến luyến và tin cậy như vậy, Thẩm Dĩnh cảm thấy máu của mình cũng sôi trào lên.
Cô nhanh chóng trấn định lại, nhìn khóe miệng cong cong của Cung Trĩ, có hơi bất đắc dĩ: "Em lại đang trêu chị có phải không, em nhất định là đã sớm có cách."
Cung Trĩ cười, cũng không chối: "Em không cần có cách mà, sau lưng em là anh và cha em, là tập đoàn Khải Minh.
Chỉ cần có họ ở đây, không có cách nào cũng có thể có cách."
Người rời đi thì có sao, dựa vào Khải Minh, cho dù dùng biện pháp đơn giản nhất, đầu tư trực tiếp thô bạo, cũng có thể chống đỡ Triều Sinh vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất.
Thẩm Dĩnh cũng biết đạo lý này, nhưng cô cũng biết, công ty Triều Sinh này, Khải Minh nhúng tay cực ít.
Nó là một trong những vốn liếng của Cung Trĩ, nếu có một ngày, Cung Trĩ không muốn dựa vào phụ huynh nữa, muốn một chỗ dựa thuộc về bản thân mình, Triều Sinh sẽ rất quan trọng.
Không để cho cha con nhà họ Cung nhúng tay, đối với Cung Trĩ, đối với Thẩm Dĩnh đều là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Dĩnh cúi đầu, cô nhìn tay Cung Trĩ còn đè ở trên mu bàn tay của mình, mềm mại lại trắng nõn.
Thẩm Dĩnh lật bàn tay một cái, trở tay nắm chặt lấy Cung Trĩ, cô trầm mặc, suy tư rất lâu sau, lúc này mới khẽ nói: "Nếu em tin tưởng chị...thì giao chuyện này cho chị..."
"Được." Cung Trĩ trả lời, "Em tin chị."
Thẩm Dĩnh kinh ngạc ngước mắt nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ coi trọng mình, Thẩm Dĩnh đã sớm biết.
Dù Thẩm Dĩnh đã từng đồng ý giúp Cung Trĩ, nhưng đó là cần thời gian vạch kế hoạch.
Mà không phải là giống như bây giờ, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vậy phải giao cho cô bao nhiêu quyền hạn và phải tin tưởng cô bao nhiêu kia chứ.
Phải biết rằng, Cung Trĩ cũng không biết những chuyện về sau Thẩm Dĩnh làm ở kiếp trước.
Ấn tượng của nàng về Thẩm Dĩnh hẳn chỉ là đối phương còn dựa vào Cung Dực.
Dù vậy, Thẩm Dĩnh vừa mở miệng, Cung Trĩ vẫn trao cho lòng tin của mình.
Cô nhìn vào ánh mắt của Cung Trĩ, ánh mắt của đối phương chắc chắn, thuần khiết và bình tĩnh, giống như chỉ cần Thẩm Dĩnh mở miệng, nàng sẽ giao cho Thẩm Dĩnh tất cả mọi thứ.
Giống như tối hôm đó, Cung Trĩ nói câu kia.
"Em sẽ cho chị mọi thứ."
Câu nói đó quá nặng, nặng đến mức giống như một lời nói dối nhẹ bỗng.
Mà bây giờ, Thẩm Dĩnh mới chợt nhận ra nó rốt cuộc nặng bao nhiêu.
Cảm xúc ấm áp trào ra từ trái tim, chảy khắp toàn thân theo máu của mình.
"Chị sẽ không phụ lòng tin của em." Thẩm Dĩnh khẽ nói.
[Trị số hắc hóa 69]
Cung Trĩ hít vào một hơi: [Đây là tôi giải cứu thế giới sao? Vậy mà lại...lại dưới 70 kìa!!]
Hệ thống cũng bị cảm động đến mức giọng điện tử run lẩy bẩy bởi một màn