"Hôm nay kêu hai vị đến, cũng không có ý gì khác.
Có mấy lời, tôi muốn nói riêng với hai vị một chút."
Cung Dực ngồi ở ghế chủ tọa, mỉm cười nhìn Tôn Tĩnh và Thẩm Dĩnh.
Trên mặt Tôn Tĩnh nở nụ cười, dù trong lòng cô nghĩ thế nào, nhưng ngoài mặt luôn mang theo nhiệt tình không chê vào đâu được, huống chi, Cung Dực có giá trị tất yếu để cô đi kết thân.
Mà Thẩm Dĩnh thì bình thản hơn rất nhiều, cô trang điểm tinh xảo, nhưng vẻ mặt lại rất dửng dưng.
Rốt cuộc cũng trẻ tuổi.
Cung Dực nhìn lướt qua Thẩm Dĩnh, hắn đã không còn sợ hãi cô như lúc ban đầu.
Đó cũng không tính là sợ hãi, chỉ là hồi ức về một ả đàn bà vừa nhẫn tâm vừa vô tình thôi.
"Ăn cơm trước hẵng nói." Cung Dực đưa tay mời.
Hai người liền cùng vào ngồi.
Các cô không có nhìn nhau, nhưng dù không nhìn đối phương, họ cũng biết trong mắt của đối phương cũng không có gì tốt.
Cung Trĩ ngẩng đầu lên từ trong đống sách, nàng nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ 40 rồi, Cung Dực hẳn là đã tạo buổi gặp mặt.
Nàng chống cằm, mím môi, trong lòng hiếm thấy có đôi chút lo âu.
[Ký chủ đang lo lắng à?]
[Không có gì đáng lo lắng...]
Cung Trĩ cúi đầu bắt đầu thu dọn sách vở, nàng liệt ra từng cái lý do trong lòng: [Anh tôi ra mặt, chỉ cần Tôn Tĩnh còn muốn làm nghề này, thì phải biết lựa chọn thế nào, cũng phải biết địa vị của mình là cái gì.
Cô ta chỉ cần yên tâm làm đá mài dao của cô ta là được rồi.
Mà trình độ học vấn của Thẩm Dĩnh bày ở đó, dự án trước đó thành công cũng nói cô ấy có năng lực này...]
Hệ thống nghe không hiểu ý của Cung Trĩ tẹo nào, chỉ vui vẻ nói: [Nữ chính có sự nghiệp của mình, lại né được những chuyện khác, trị số hắc hóa sẽ giảm xuống nhỉ.]
Cung Trĩ à một tiếng, mà lúc này, đầu vai của nàng chợt bị người đụng phải, Khương Nhiên vui mừng lại gần: "Chị em, buổi tối có muốn đi chơi với tớ không?"
"Không đi, tớ mười giờ rưỡi liền buồn ngủ." Cung Trĩ từ chối bạn tốt.
Khương Nhiên vội vàng kéo lại Cung Trĩ: "Tớ bảo đảm sẽ đưa cậu về nhà trước mười giờ rưỡi, cậu đi với tớ chút thôi được không?"
Cung Trĩ do dự trong nháy mắt, vẫn lựa chọn từ chối: "Không được, giờ tớ phải đi, còn có chút việc."
Nàng vội vã tạm biệt với Khương Nhiên, Khương Nhiên ở sau lưng nàng tức bực giậm chân: "Cậu nhất định là ở bên ngoài có con chó khác!!!"
Cung Trĩ quay đầu, làm một mặt quỷ với Khương Nhiên, vẫy tay cười: "Lần sau dẫn cậu đi gặp chó."
Khương Nhiên kinh ngạc mở to mắt, nhìn dáng vẻ vội vã nhanh chóng đi xa của Cung Trĩ, líu lưỡi: "Không phải chứ, có chó thật à?"
Trương Sơn đã chuẩn bị xong thức ăn, Cung Trĩ chỉ ngồi chốc lát, liền nghe thấy tiếng phía ngoài, đầu tiên là của Tôn Tĩnh, nhiệt tình chào mời Cung Dực.
Cung Dực qua loa mấy câu liền rời đi, sau đó, yên lặng liền lan tràn.
Cung Trĩ khẽ gõ mặt bàn một cái, nàng cúi đầu nhìn điện thoại.
Phía trên còn lưu lại tin nhắn, "Em ở cách vách."
Thẩm Dĩnh chỉ đáp một chữ ngắn gọn "Được".
"Nếu Cung tổng đã mở miệng, tôi đây không làm bè* cũng không được."
(*Bè ở đây ví như một công cụ có thể lợi dụng.)
Tôn Tĩnh mở miệng trước, cô 35-36 rồi, giọng nói nghe vào mang một ít cảm giác bén nhọn.
[Giống như một nhân vật phản diện.] Cung Trĩ không nhịn được nghĩ.
"Đều bằng bản lĩnh của mình thôi, nếu chị Tôn làm tốt hơn tôi, vậy tất nhiên tôi cũng có chơi có chịu."
Giọng Thẩm Dĩnh lạnh tanh, đúng mực.
Tôn Tĩnh cười gằn: "Bằng bản lĩnh của mình? Đứa nít ranh mới ra đời như cô, nếu sau lưng không phải có Cung tổng dựng bệ cho cô? Tôi lại có thể nể mặt cô để cô lấy tôi khai đao như thế chắc? Đừng quá tự đắc.
Nhưng mà, Cung tổng cũng nói hết rồi, tôi nhường một bước, cho cô cái cơ hội như vậy, nhưng cô cũng đừng trách tôi đến lúc đó không nể mặt."
Thẩm Dĩnh im lặng, Tôn Tĩnh đúng là nói thật, cô chỉ cười: "Nếu nói nhiều vô ích, vậy chúng ta đến lúc đó gặp đi."
"Đây sao dám so với cô chứ? Cô dựa vào cái bộ dáng này leo lên trên, dù cho xảy ra rắc rối gì, cũng có người giải quyết giúp cô ha.
Dễ dàng như vậy, đúng là dễ chiếm cực kì."
Cung Trĩ nghe được câu này, đứng lên.
Mà giọng Thẩm Dĩnh truyền tới, vẫn trong trẻo như vậy: "Ai bảo mặt cô không đẹp kia chứ?"
Cung Trĩ sững sờ, không nhịn được bật cười hì hì.
Mà Tôn Tĩnh bên kia thì buông lời hung tợn, xoay người rời đi.
Thẩm Dĩnh chờ ở bên ngoài chốc lát, lúc này mới gõ cửa một cái.
Trương Sơn vội vàng mở cửa, hắn nhìn thấy Thẩm Dĩnh, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư chờ cô một hồi lâu rồi."
Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, Trương Sơn liền thức thời rời khỏi phòng riêng, đi ra ngoài.
Thẩm Dĩnh đóng cửa lại, thấy Cung Trĩ còn cười, nàng cười quá vui vẻ, khóe mắt ửng đỏ, rỉ ra một ít nước mắt, lại bị nàng lau đi.
"Buồn cười đến thế à?"
Thẩm Dĩnh hơi bất đắc dĩ nói.
"Đúng thế, đã lâu lắm rồi em không nghe chuyện hài như vậy.
Chị Tôn nhất định là bị chọc tức." Cung Trĩ xoa xoa khóe mắt, vì vậy khóe mắt vốn hơi đỏ ửng, trở nên đỏ hơn một chút.
Ngón tay Thẩm Dĩnh khẽ giật giật, lại bị cô nắm chặt, ráng kiềm chế lại.
Cô đi tới bên người Cung Trĩ, liếc nhìn thức ăn đã gọi xong của Cung Trĩ, gắp một đũa cho nàng: "Mau ăn cơm, đã mấy giờ rồi, em còn dưỡng sinh không?"
"Đương nhiên dưỡng sinh chứ.
Đây không phải là đang chờ chị sao? Cũng không nhìn xem em là vì ai mới chờ tới bây giờ."
Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh một cái như quở trách, dường như đang nhìn một gã trai thẳng không hiểu phong tình.
Thấy Thẩm Dĩnh chân thành nói xin lỗi, Cung Trĩ lúc này mới gắp lấy thức ăn, chầm chậm ăn.
Tướng ăn của nàng điềm đạm nho nhã, gò má trắng nõn như óng ánh long lanh, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh dừng lại ở phía trên, cô chớp mắt, rời đi ánh mắt, khẽ nói: "Dễ như vậy, cũng không biết rốt cuộc ai chiếm ai."
Cung Trĩ không có nghe rõ cô đang nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, quai hàm hơi nhai nhai, như con hamster, Thẩm Dĩnh cười lên, bê cốc nước đặt ở bên cạnh Cung Trĩ: "Uống một ít, đừng để bị sặc."
Cung Trĩ gật đầu, nàng ngồi thẳng một chút, hai tay nâng lên cốc nước, chậm rãi uống nước.
"Chị nắm chắc nhiều không?" Cung Trĩ bỗng hỏi.
Thẩm Dĩnh buồn cười: "Em cũng không biết chị có nắm chắc nhiều không mà đã nâng chị lên trước, liền có lòng tin về chị như vậy sao?"
Cung Trĩ gật đầu: "Năng lực của chị không có vấn đề, nhưng mà dẫu sao cũng quá trẻ tuổi, ảnh hưởng chị không phải năng lực, có lúc cũng là tự