Sau khi vượt qua kỳ quan sát, Khưu Tư Nghiên rốt cuộc chịu cho Cung Trĩ về nhà.
Nhưng trở về không phải nhà Cung Trĩ, mà là Cung gia.
Những ngày qua, Thẩm Dĩnh luôn ở bên Cung Trĩ, bưng trà đưa nước, ăn cơm cũng từng miếng từng miếng đút vào mồm nàng.
Ban đầu Cung Trĩ có chút xấu hổ, không quen, huống chi trên tay Thẩm Dĩnh còn bị thương, nhưng Thẩm Dĩnh vô cùng kiên trì với việc này, còn lấy Khưu Tư Nghiên ra làm so sánh.
"Em để mẹ em bón cho em, mà không cho chị bón cho em sao?"
Vậy sao mà so được chứ?
Cung Trĩ muốn phản bác, Thẩm Dĩnh liền u oán nhìn Cung Trĩ, sau đó, trị số hắc hóa bắt đầu vang bíp bíp.
Cung Trĩ không thể làm gì, đành thuận theo trước, sau khi thuận theo, trị số hắc hóa sẽ giảm xuống một cách có lệ.
Trong lòng Cung Trĩ cũng sẽ dễ chịu rất nhiều.
Nhưng mà...
[Thẩm Dĩnh thật là càng ngày càng sáng nắng chiều mưa.
Không theo ý của cô ấy một tý, cô ấy liền giận.]
Hệ thống hết sức bất mãn với việc Cung Trĩ tiêu cực đình công, ngay cả an ủi cũng có cảm giác qua loa lấy lệ: [Ký chủ xin nén bi thương, nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì có thể không cần để ý nữ chính nghĩ như thế nào nữa nha.]
Cung Trĩ: [Chắc chắn bởi vì cô ấy bị sợ, sợ tôi bỗng chết đi.
Hầy, cô ấy có quá ít bạn.]
Hệ thống: [...!Ký chủ cứ tùy ý đi.
Dù sao ngài không chết được, nhưng sẽ rất đau nha.]
Ái chà! Còn nói mỉa à!
Cung Trĩ hừ một tiếng, làm lơ hệ thống.
Biết được mình phải về Cung gia, Cung Trĩ vẫn còn hơi do dự nói tin này cho Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh mắt cẩn thận quan sát mình của Cung Trĩ, không nhịn được than thở: "Em sợ chị giận à?"
Cung Trĩ à một tiếng, ngẫm nghĩ: "Cũng kiểu vậy..."
Chủ yếu là lo lắng lại hắc hóa lần nữa, sẽ rất đau.
Thẩm Dĩnh chỉnh lại tóc cho Cung Trĩ, mấy ngày nay Cung Trĩ ở bệnh viện đều là Thẩm Dĩnh chăm.
Cánh tay Thẩm Dĩnh bị thương, nhưng không bị thương chỗ hiểm, nhìn dọa người, thật ra không nghiêm trọng lắm.
Cung Trĩ cũng sẽ trông chừng Thẩm Dĩnh đổi thuốc, đây có lẽ là lúc hạnh phúc nhất trong mỗi ngày của Thẩm Dĩnh, cô thấy Cung Trĩ mang ánh mắt đau lòng nhìn vết thương của mình.
Cứ đến lúc này, Thẩm Dĩnh thậm chí muốn xé miệng vết thương của mình cho nghiêm trọng hơn nữa, chỉ vì đổi lấy ánh mắt pha lẫn tiếc thương và trìu mến của đối phương.
Thẩm Dĩnh biết như vậy là không đúng.
Nhưng cô khó khống chế theo đuổi ánh mắt như vậy.
Cô biết, Cung Trĩ như vậy được biết bao người yêu quý.
Chu Nhan hay Khương Nhiên, đều sẽ không tự chủ bị Cung Trĩ hấp dẫn.
Nhưng chỉ có lúc như vậy, Cung Trĩ là thuộc về mình cô.
"Chị không muốn em sợ chị." Thẩm Dĩnh nói, cô than thở, "Chị vĩnh viễn sẽ không giận em."
Nhưng ánh mắt Cung Trĩ rất rõ ràng nói cho cô, mình không hề tin.
Thẩm Dĩnh cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Em về nhà cha mẹ ở mấy hôm đi, để họ yên tâm cũng tốt.
Ở nhà hết thảy đều có chị đây."
Ngắn ngủi một câu, liền phân rõ "nhà" của cha mẹ và của họ một cách tâm cơ.
Cung Trĩ chớp mắt, nàng đã nhận ra chút mưu kế của Thẩm Dĩnh, nhưng đứng ở góc độ của Thẩm Dĩnh, nhà của họ, cũng đúng là nhà của Thẩm Dĩnh.
Vì vậy Cung Trĩ không hề dị nghị, chỉ gật đầu một cái.
Nàng nắm Thẩm Dĩnh, không để cô đi dọn đồ của mình: "Có người sẽ dọn dẹp.
Em không ở nhà, chị cũng không cần ở nhà suốt.
Em nhớ không phải chị có một cô bạn thân sao? Em nhớ các chị rất thân, có thể gặp nhau nhiều hơn."
Thẩm Dĩnh lắc đầu.
Cung Trĩ đang muốn nói điều gì, chỉ nghe thấy Thẩm Dĩnh nói: "Kiếp này, chị không muốn làm chậm trễ cô ấy."
Cung Trĩ sững sờ, quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh, mà Thẩm Dĩnh thì nhìn mình.
Nếu như nói kiếp này, còn có người có thể hiểu mình, có lẽ cũng chỉ có người trước mắt.
Chẳng qua nàng không hề hiểu hết, nhưng đã đủ rồi, rất đủ rồi.
Thẩm Dĩnh nhìn trong mắt Cung Trĩ lộ ra kinh ngạc, sau đó là một chút áy náy.
Cô hiểu Cung Trĩ, trong lòng người này luôn có loại chính trực không sao nói rõ được.
Nếu chuyện kiếp trước thật sự là Cung Trĩ làm, vậy sợ rằng nàng sẽ áy náy đến mức không dám nhìn mình.
Mà bây giờ, nàng quả thực cảm thấy áy náy, nhưng đó chỉ là bề nổi, thậm chí còn không chân thành bằng việc nhìn thấy vết thương mà Thẩm Dĩnh vì nàng cản đao.
Cô lại lần nữa xác nhận chuyện này.
Cung Trĩ trước mắt này với nhỏ ngu xuẩn kiếp trước, căn bản không phải là cùng một người.
Nhưng mà, tại sao phải giấu mình chứ? Giấu mình, cũng giấu mình mục đích của nàng.
"...!Em có cái gì giấu chị không?" Thẩm Dĩnh không nhịn được hỏi.
Cô đầy cõi lòng mong đợi, hy vọng giống như trước đây, mỗi lần hỏi nàng, Cung Trĩ đều cho câu trả lời.
Mà lần này, Cung Trĩ chỉ ngừng chốc lát, cười với Thẩm Dĩnh: "Dù sao em cũng nên có chút bí mật nhỏ của riêng mình chứ.
Nhưng, em không có ác ý với chị."
Thẩm Dĩnh ừ một tiếng, tất nhiên cô biết Cung Trĩ không hề có ác ý.
Cô chỉ sợ Cung Trĩ sẽ rời đi.
Tia sáng lấp lóe trong mắt cô, lại vụt tắt.
Cô không nói gì nữa, chỉ lặng im ở bên Cung Trĩ, đến khi Khưu Tư Nghiên nóng lòng về nhà mang con gái đi ra ngoài, Cung Trĩ quay đầu, nàng nhìn Thẩm Dĩnh một cái.
Thẩm Dĩnh đứng tại chỗ xa xa nhìn mình, giống như đang đưa tiễn một người vô cùng trân trọng.
Trong nháy mắt, Cung Trĩ muốn gọi Thẩm Dĩnh, bảo cô đi theo mình, hoặc nói một câu cũng được, tóm lại, không muốn giống như một bóng hình cô độc với nét mực nhạt nhẽo trong tranh, dường như trong thiên địa chỉ có một mình cô.
Khưu Tư Nghiên kéo Cung Trĩ một cái, nàng quay đầu, đi theo mẹ mình ra tòa nhà.
Có cái gì màu trắng lóng lánh bay xuống, rơi vào chóp mũi Cung Trĩ, Cung Trĩ cảm thấy hơi lạnh.
Nàng ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Có tuyết rồi à..."
Có tuyết rồi.
Mùa rét đậm của thành phố A đã chính thức đến.
Lúc này, Cung Trĩ quay đầu nhìn lại, Thẩm Dĩnh đã đi mất.
"Bảo bối, làm sao vậy?" Khưu Tư Nghiên dịu dàng hỏi nhỏ.
"...! Không có gì." Cung Trĩ lắc đầu, nàng nhìn Khưu Tư Nghiên, hơi ngại ngùng, "Mẹ, đừng gọi con là bảo bối được không? Con đã lớn rồi."
"Lớn cái gì, con lớn hơn nữa cũng là đứa bé của mẹ."
Khưu Tư Nghiên cười, nhéo mũi Cung Trĩ: "Con đó, cũng đã lớn rồi, bỗng nhiên phản nghịch.
Thừa dịp mấy hôm nay làm nũng với cha con đi.
Bằng không đến khi thân