Cung Trĩ về nhà không lâu, liền nhận được điện thoại của Trương Sơn.
Trương Sơn cung kính và tràn đầy nịnh bợ nói chuyện của Thẩm Dĩnh cho Cung Trĩ.
Cung Trĩ bèn dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.
Bên người nàng có chút vắng vẻ, những ngày qua, Thẩm Dĩnh trông nom nàng gần như một tấc không rời.
Khi Cung Trĩ không cần, cô thậm chí giống như linh hồn làm Cung Trĩ không cảm giác được sự tồn tại của cô.
Mà một khi Cung Trĩ cần cái gì, Thẩm Dĩnh sẽ đứng ra, làm thay nàng không cho từ chối.
[...!Bỗng nhiên không quen lắm...]
Cung Trĩ khẽ nói.
Nàng đã quen độc lập, lo nghĩ cho người khác.
Mặc dù cha mẹ anh yêu nàng, nhưng có lúc cũng vì tính cách quá độc lập của nàng mà chùn bước.
Còn kiếp trước, xin lỗi, kiếp trước ngay cả tình thân nàng cũng cảm thụ được rất ít.
Thay vào đó là một đống trách nhiệm đè ở trên người nàng, làm cho nàng mệt mỏi.
Nàng đã quen thắp sáng chính mình, đi tỏa sáng vì những người khác.
Bỗng được người ta ôm vào trong lòng, thận trọng đối đãi, đối với Cung Trĩ cũng là chuyện rất hiếm thấy.
Nàng thoáng hồi tưởng, không hề cảm thấy trói buộc hay câu nệ, mà có cảm giác...
[Giống như người không có cảm giác an toàn sẽ núp ở nơi tối tăm và chật hẹp, bị bọc lại thật chặt, sẽ cảm thấy an toàn.
Bây giờ tâm trạng của tôi là như vậy.]
Cung Trĩ phân tích nội tâm của mình trong vô thức.
Hệ thống trả lời mỉa mai: [A, thật sao? Honey à, đây đề nghị cô đi xem bác sĩ tâm thần nha.]
Cung Trĩ: [...Tôi không tiếp nhận trách nhiệm của nam chính thì cô cứ mãi cạnh khóe như thế phải không?]
Hệ thống: [Vậy honey có muốn tiếp nhận công việc của nam chính không?]
Cung Trĩ hừ một tiếng, không trả lời.
Khi tiểu chủ nhân trở lại Cung gia, Cung gia cũng rất hiếm thấy nghênh đón một nhà đoàn tụ.
Cung Chính Kỳ, Cung Dực đều ở đây, lần này, ngay cả Chu Nhan cũng ở đây.
Cung Trĩ hết sức kinh ngạc khi thấy Chu Nhan cùng uống trà với Cung Chính Kỳ ở trong phòng khách, Khưu Tư Nghiên thì cười: "Gần đây trong nhà nhiều chuyện, cũng nên nghênh đón ít chuyện vui."
Cung Trĩ nghe vậy, bèn nhìn Cung Dực đang im lặng, Cung Dực cười với nàng, chẳng qua nụ cười không hề chân thành: "Anh cùng Chu Nhan định cuối năm, hoặc là đầu năm kết hôn."
"Nhanh vậy sao?" Cung Trĩ kinh ngạc nói.
"Không tính là nhanh, tụi chị đính hôn đã hơn một năm." Chu Nhan đáp, cô đi tới trước mặt Cung Trĩ, cẩn thận dò xét sắc mặt Cung Trĩ, lúc này mới cười, "Xem ra khôi phục rất tốt, khí sắc đã khá hơn nhiều."
Nói giống như chị ấy là tới thăm mình.
Cảm nhận được Cung Trĩ nghi vấn, Chu Nhan khẽ véo má Cung Trĩ một cái: "Nhỏ vô lương tâm, em bị bệnh như vậy, sao chị có thể không đến thăm em?"
"Chẳng qua lúc cô ấy tới em vẫn còn đang hôn mê." Cung Dực trả lời, hắn đi tới bên người Chu Nhan, nhìn về phía Cung Trĩ, "Không bao lâu, em phải gọi chị dâu rồi."
Cung Trĩ ù ờ một tiếng, hơi há mồm, vẫn cảm thấy mình không gọi được.
Nàng biết cốt truyện, biết Chu Nhan cuối cùng không thể thành chị dâu của mình, quan trọng hơn hết là Cung Dực không hề thích Chu Nhan.
[Ký chủ, anh cô đã không phải là nam chính nữa, có lẽ sẽ kết hôn với Chu Nhan.]
Hệ thống nhận ra Cung Trĩ đang suy nghĩ gì, bèn lên tiếng.
Cung Trĩ cũng cười lạnh: [Cô muốn cho tôi thay thế nam chính, anh tôi còn có một chị dâu kia kìa, tôi lấy đâu ra người đính hôn để thay thế vị trí của Chu Nhan, với lại, nam thứ bây giờ đã vào ngục rồi, cốt truyện gốc, hừ, sợ đã sớm sập rồi.]
Hệ thống: [Ký chủ, xin đừng xem thường sức mạnh của cốt truyện.]
Chu Nhan đi tới, ôm Cung Trĩ, cười: "Không gọi thì không gọi, gọi chị cũng được chứ?"
Cung Trĩ bị mùi nước hoa nồng nặc bao vây, hơi mất tự nhiên lui về phía sau một bước.
Nhưng lúc này, Chu Nhan cho nấc thang, nàng không nhận cũng ngại, qua không bao lâu khéo sẽ trở thành người một nhà thật.
"Chị."
Cung Trĩ cười híp mắt gọi, giọng vừa êm vừa ngọt.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng trị số hắc hóa: [Trị số hắc hóa 99.9]
Cung Trĩ:???
Nàng vội thoát khỏi lòng ngực Chu Nhan: "Em không thoải mái lắm, đi lên nghỉ một chút."
Người một nhà nhìn sắc mặt Cung Trĩ có hơi khó chịu, bèn vội vàng bảo nàng về phòng nằm.
Cung Trĩ một đường nhìn chằm chằm trị số hắc hóa, đến khi vào trong phòng, lúc này mới lấy ra điện thoại gọi cho Thẩm Dĩnh.
Điện thoại chỉ vang một tiếng, Thẩm Dĩnh liền nghe, như đã chờ nàng từ lâu.
"A lô?" Giọng Thẩm Dĩnh xuyên dòng điện, mang một chút khàn khàn không thể diễn tả, rơi vào tai Cung Trĩ, giống như đang ngứa.
Cung Trĩ ngẫm nghĩ, không trực tiếp hỏi Thẩm Dĩnh lại làm sao, chỉ nói: "Mấy món quần áo em đưa, chị đã thấy chưa?"
Thẩm Dĩnh bật cười rất khẽ: "Thấy rồi, cám ơn em."
"A...!Cũng không có gì..." Cung Trĩ nhỏ giọng trả lời, "Vậy chị thích không?"
Hỏi lời này, giống như đang hỏi có thích mình không.
Nhưng Thẩm Dĩnh biết, tâm tư này có phần xuất phát từ mong muốn lấy lòng cô của Cung Trĩ.
Cô nhắm mắt lại, nhẫn nhịn cảm xúc tuôn trào.
Cô đã phát hiện, Cung Trĩ chỉ có thể cảm nhận được bề nổi cảm xúc của mình.
Mà ẩn giấu ở chỗ sâu, dường như Cung Trĩ không thể cảm nhận được.
Thẩm Dĩnh hưởng thụ cái cách Cung Trĩ lấy lòng cô kịp thời như vậy, nhưng lại không thể ép nàng quá chặt.
Cô sợ lại xuất hiện cảnh Cung Trĩ tắt thở, dù Cung Trĩ sẽ không vì vậy mà chết đi, nhưng Thẩm Dĩnh không hề muốn nhìn thấy Cung Trĩ sắc mặt trắng bệch nằm ở trong lòng mình một lần nào nữa.
"Chị rất thích."
Thẩm Dĩnh trả lời.
Giọng cô thành kính lại nghiêm túc, trong khoảnh khắc đó, Cung Trĩ thậm chí cảm thấy như đang tỏ tình với mình.
Cung Trĩ thoáng cái đỏ mặt, chỉ cảm thấy thật may vì mình không có ở trước mặt Thẩm Dĩnh, nếu không bị đối phương thấy, nàng lại phải giải thích thế nào với cái suy nghĩ