CHƯƠNG 3: LỆ TIỂU TIÊN, NHẤT ĐỊNH SẼ GẶP LẠI
Editor: Luna Huang
Bạch y nam tử hơi ngẩn ra, sau đó liền ôm lấy khóe miệng nở nụ cười. Híp, cười đến có thể xem như một con hồ ly, “Xem ra thương thế của ngươi rất nặng, cư nhiên không cảm giác được hơi thở của ta?”
Bạch y nam tử giữ lại cánh tay kia, nhẹ nhàng đẩy ra, thân thể vụt qua, người liền tiến vào trong xe ngựa. Xúc mũi ngửi được mùi máu tươi vùng xung quanh lông mày của hắn nhíu lên. Nhìn lướt qua bài biện bên trong xe ngựa, hắn nhẹ giọng lên tiếng, “Ngươi trái lại gặp được một người có tiền như vậy, cả xe ngựa tốt như vậy cũng từ bỏ.”
Thấy rõ ràng người đến, mặt nạ nam tử bên trong xe ngựa lúc này mới lúc này mới thật dài hô khẩu khí. Thân thể khẽđộng, động đến vết thương phía sau lưng, khóe mắt không ngừng co giật, thực sự rất đau a.
“Tra rõ là ai làm rồi sao?” Mặt nạ nam tử lạnh giọng hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức.” Bạch y nam tử lắc đầu, vén áo choàng lên, ngồi xuống tiểu tháp. “Lần này phải trách chính ngươi, không có việc gì cậy mạnh, biết rõ hiện tại bản thân đang đứng ởđầu gióđỉnh sóng sắp lắc lư, đây không phải là rõ ràng làm bia sao, còn phải đưa đến trước mặt nhân gia sao?”
“Lắm miệng.” Mặt nạ nam tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạch y nam tử căn bản coi như cũng không đểýđến lãnh ý mà mặt nạ nam tử phát ra, thân thể dễ chịu, dựa vào xa bích (Luna: thành xe). “Có một mùi thơm ngát . . . Thế nào, người cứu ngươi là nữ nhân?” Hắn hướng về phía mặt nạ nam tử nháy mắt một cái, ném qua một nụ cười ranh mãnh.
Mặt nạ nam tử lạnh lùng liếc mắt quét lên bạch y nam tử, xoay đầu qua chỗ khác, tay phải bưng kín ngực. Ngay vừa lúc tỉnh lại hắn mới phát lồng ngực của mình xuất hiện mười mấy cái ấn xanh, hình dạng kỳ quái cứ như con vịt nước vậy, hoa văn này nói cho hắn biết, người cứu hắn chính là người lừng lẫy trong chốn giang hồ nổi danh độc y lệ tiểu tiên.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ nổi lên một đạo lãnh u hương khí, còn có một thân thể mềm mại băng lãnh thân thể mềm mại. Đêm qua, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mặt nạ nam tử nhanh định thần, vùng xung quanh lông mày nhíu lên.
Nhìn đến mặt nạ nam tửđang ngẩn người, trong mắt của bạch y nam tử lóe lên thần sắc không dám. Hắn xít tới, quơ quơ tay trước mặt nam tử kia, “Ta nói ngươi sẽ không phải là bị nữ nhân kia câu hồn rồi chứ? Cư nhiên trước mặt của ta ngẩn người ra?”
Mặt nạ nam tử hoàn hồn, ninh mi liếc mắt quét bạch y nam tử, “Hồi phủ.”
Bạch y nam tử hừ một tiếng, dựa vào xa bích, tức giận: “Thật không có thú vị, vốn còn tưởng rằng có thể nhìn ngươi được trò hay của ngươi. Được rồi, được rồi, không cần mắt lạnh trừng ta, thời tiết này đãđủ lạnh rồi.” Thì thầm lẩm bẩm hồi lâu, lúc này hắn mới vén mành lên, phân phó người bên ngoài lái xe hồi phủ.
Mặt nạ nam nhân vén màn xe lên, nhìn bên ngoài đều bị bọc bởi ngân trang (Luna: Ý là ngoài trời mặc áo màu tuyết trắng), mắt híp một cái. “Lệ tiểu tiên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, ta chờ ngươi đến thu thù lao.”
Trong một tiểu viện tử xa xôi nằm ở góc tây bắc của thái sư phủ, Thủy Duyệt đang dùng tâm nướng một con gà rừng. Lát phết một lớp mật lên, xoay vài vòng, hướng thơm thuận theo gió bay vào phòng xông lên mũi.
Trong một căn phòng ở phía đông, có sáu chậu than, toán bộ gian nhàđều tỏa nhiệt khí. Thanh Chỉ Diên nằm trên giường lớn khắt hoa, sắc mặt có chút tái nhợt, môi tái nhợt gần như trong suốt, hiển nhiên cực kỳ không kiên nhẫn trong khí trời rét lạnh này.
“Tiểu thư, gà nướng xong có thểăn được rồi.” Thủy Duyệt hào hứng bưng một khay đi đến. Mặt trên bày một đĩa có hơn mười miếng thịt gà nướng mỏng.
Thanh Chỉ Diên nghe được vùng xung quanh lông mày liền cau lại, lắc đầu, quay người sang, mặt hướng bên trong, rõ ràng không muốn ăn đồ.
Cả người Thủy Duyệt sững sờ, tâm tình hưng phấn đột nhiên giống như bị một chậu nước tuyết hất vào màđóng băng vậy, trong nháy mắt hóa thành vô hình. Mặt nhăn, nàng xít đến, “Tiểu thư, không ăn gì làm sao màđược, ngươi, ngươi tùy tiện ăn một chút đi. Con gà rừng này thịt rất chắt, mùi rất thơm, tiểu thư, ngươi nếm thử cóđược hay không?”
Nhìn Thanh Chỉ Diên chuyển thân thể, Thủy Duyệt cắn chặt môi dưới, vành mắt trong nháy mắt màđỏ lên. Tiểu thư thật là xui xẻo, từ nhỏ bị người hạđộc, từđó úy hàn, một ngày bệnh phát, thân thể kia cứ y như là bịđóng