CHƯƠNG 4: NỮU ĐẢ THÀNH HOAN
Editor: Luna Huang
“Lục muội muội, ngươi xem, ta đã nói tảo bả tinh kia sẽ không chết?”
Người đi vào chính là tứ tiểu thư thái sư phủ Thanh Chỉ Linh, trên khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn (Luna: mình chẳng hiểu nỗi sao tác giả lại so sánh mặt với hạt dưa nữa =.=), hai con mắt to, cái miệng nho nhỏ, khóe miệng cười khinh thường.
Váy dài màu đỏ như hoa hải đường, bên ngoài một kiện tiểu áo màu bạch nguyệt. Từ xa nhìn lại, trái lại rất khảái.
Nàng hiện tại là nữ nhi của đương gia Nhị lão gia, sủng nhi của thái sư phủ. Điêu ngoa tùy hứng, đường hoàng ương ngạnh, thích nhất chính là khi dễđích nữ khắc phụ khắc mẫu của đại phòng Thanh Chỉ Diên.
Híp mắt, Thanh Chỉ Diên nhìn sang. Trong đầu dần hiện ra hình ảnh bản thân khi còn bé bị khi dễ.
Đặc biệt là vào mùa đông của sáu năm trước, nàng bị Thanh Chỉ Linh cầm đầu một đám thiếu nam thiếu nữ khi dễ, trên đầu phá một cái động lớn. Nếu như không phải nàng xuyên qua màđến. Thanh Chỉ Diên này chỉ sợ sớm đã thành ma chết oan trong tay của tứ tỷ tỷ kia rồi.
“Tứ tỷ tỷ ngươi nói đúng vậy.” Lục tiểu thư Thanh Chỉ Quân đi theo tiến đến.
Tay áo của áo khoác mày trắng ngà, váy dài màu xanh biếc của đậu, vóc dáng trái lại so với Thanh Chỉ Linh cao hơn vài phần.
Nhìn Thanh Chỉ Quân đi tới, Thanh Chỉ Diên khinh thường khóe miệng kéo lên một cái, một người theo đuôi thế này, sống cóít gì, nàng cũng thay nàng cảm thấy mất mặt.
Nhìn đến Thanh Chỉ Diên vẫn như cũ nằm ở trên giường bất động, Thanh Chỉ Linh nổi giận. Nàng bước xa một bước, đem chăn nhấc lên. “Ta đến đây, ngươi lại còn dám nằm ở trên giường?”
Thủy Duyệt tức giận trừng mắt hướng về phía Thanh Chỉ Linh, hai cái tay nắm chặt thành nắm tay, hận không thể cho nàng ăn một quyền.
Chỉ bất quá, Thanh Chỉ Diên không có động tĩnh, nàng cũng không dám tựýđộng thủ.
Thanh Chỉ Diên từ từđứng dậy, Thủy Duyệt nâng đỡ nàng, chiến nguy nguy đi tới trước người của Thanh Chỉ Linh các nàng. Không biết có phải hay không là chân vô lực, thân thể liền ngã xuống trong lòng của Thanh Chỉ Quân, không sai biệt đem nàng ta ngã gục xuống.
Cũng may Thủy Duyệt đúng lúc giữ nàng lại, lúc này mới miễn cho hai người cùng nhau ngã.
Khó khăn lắm thân thể mới có thểđứng vững, co tay một cái, một cây châm lông trâu nhỏ bị nàng thu hồi lại. Ho nhẹ hai tiếng, Thanh Chỉ Diên nhút nhát nhìn Thanh Chỉ Linh các nàng, khom lưng hành lễ, “Gặp qua Tứ tỷ tỷ.”
“Ngươi tảo bả tinh đáng chết này, ngươi cốýđúng không?” Thanh Chỉ Quân được nha đầu thiếp thân nâng đỡđứng vững vàng, tức giận giơ tay lên, hướng về phía Thanh Chỉ Diên quất tới.
“Ha ha ha, đánh đánh, dùng sức đánh.” Nhìn đến Thanh Chỉ Quân muốn động thủ, Thanh Chỉ Linh cười híp mắt.
Ba!
Thanh thúy như một tràng pháo tay khiến mọi người bên trong sợ choáng váng, Thủy Duyệt cúi thấp đầu, âm thầm cười, thật tốt quá, tiểu thư rốt cục cũng xuất thủ.
Thanh Chỉ Linh không dám tin nhìn Thanh Chỉ Quân, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình trở về, “Tiện. . .”
Ba!
Một đạo thanh thúy như tràng pháo tay vừa rồi, trên một bên mặt của Thanh Chỉ Linh lập tức dần hiện ra ấn ký của bàn tay năm ngón.
“A. . .” Thanh Chỉ Linh bụm mặt kêu thành tiếng, “Chỉ Quân, ngươi điên rồi sao? Ngươi làm gì muốn đánh ta?” Một bên thét lên, một bên nàng nổi giận bắt được tay của Thanh Chỉ Quân.
” Tứ tỷ tỷ, ngươi không nên tức giận, cái này, đây đều là hiểu lầm. Khụ khụ, nhất định, nhất định là hiểu lầm.” Thanh Chỉ Diên cấp thiết tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏửng bày biện ra một loại thần sắc không bình thường. Nàng sợ hãi kéo lại tay của Thanh Chỉ Linh, vội la lên, “Tứ tỷ tỷ, lục muội muội nàng nhất định không phải cốý.”
Ba! Ba! Ba!
Lại một thanh thanh thúy như tiếng vỗ tay vang lên ba lần.
Thanh Chỉ Quân bụm mặt, cũng có chút há hốc mồm, không biết rõ trước mắt đây rốt cuộc là tình huống gì. “Tứ tỷ tỷ, ngươi, ngươi làm gì thế ngươi làm gì muốn đánh ta?” Nàng ủy khuất nhìn Thanh Chỉ Linh, không biết hai người bọn họ thế nào đang yên đang lành liền động thủ với nhau.
Thanh Chỉ Linh sửng sốt, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình cư nhiên động thủ Thanh Chỉ Quân. Bất quá, đánh liền đánh, nàng cũng không sợ. “Ta liền đánh ngươi thế nào? Thế nhưng ngươi ra tay trước, phản rồi, ngươi cũng không nhìn một chút chính ngươi là món hàng gì, nếu như không phải dựa vào cha nương ta, các ngươi đến cơm cũng không có màăn. Tiểu theo đuôi, nhìn ngươi liền đáng ghét. Còn phụ mẫu ngươi nữa, toàn bộ chính là cái phế vật, không chuyện liền sinh con, nuôi đầu heo cũng tốt hơn nuôi bọn họ.”
“Ngươi. . . Ngươi, không cho phép ngươi nói cha nương ta như vậy,” Thanh Chỉ Quân tức giận khuôn mặt đỏ bừng lên, cắn răng nghiến lợi, tay gắt gao nắm chặt, hận không thểđánh người nói xấu