CHƯƠNG 5: BỊ LỪA GẠT RỒI
Editor: Luna Huang
Thanh Chỉ Diên đứng ở một bên, nhìn đoàn người chụm lại đánh nhau, trong lòng có một sự hả dạ không thể nói ra bằng lời.
Những năm gần đây, nỗi khổ nàng phải chịu so với những thứ này thì không có gì sánh được, lúc này đây, bất quá là nàng thu lại một chút lợi tức thôi.
“A. . .” Thanh Chỉ Linh bụm mặt hét lên vài tiếng, “Phản, phản, còn không đem nàng bắt lại cho ta? Tiện nhân, lại dám đánh ta? Ta muốn cho nương ta đem ngươi một nhà các ngươi đuổi hết ra ngoài.” Nàng khó khăn lắm mới có thể từ dưới đất bò lên, bắt lại đầu của Thanh Chỉ Quân, dùng hết sức hướng mặt đất đụng vài cái.
Nhìn đến đầu của Thanh Chỉ Quân bắt đầu chảy ồồ, lúc này mới Thanh Chỉ Linh lúc này mới nở nụ cười, “Tiểu tiện nhân, lại dám động thủ với ta, đánh không chết ngươi.”
Nha đầu bà tửđều sửng sốt, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Thanh Chỉ Linh có chút điên cuồng, một lượt lui về phía sau môt bước. Tứ tiểu thư này, không phải làđiên rồi sao, thật làđáng sợ a, đây là muốn giết người a.
“Tiểu tiện nhân, mau theo ta, xem nương ta thế nào thu thập ngươi.” Thanh Chỉ Linh chỉ cao khí ngang đứng lên, phân phó nha đầu bà tử của mình đem Thanh Chỉ Quân đang nằm mộng ra ngoài, bản thân tiên phong đi đầu.
Không bao lâu sau, đoàn người đang đánh nhau liên chạy đi hết không còn một bóng.
Thanh Chỉ Diên ngáp một cái, sờ sờ mặt, y phục trên người bó sát, nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh, “Thủy Duyệt, đóng cửa.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt chạy tới đóng cửa lại. Sau đó chạy trở lại hầu hạ Thanh Chỉ Diên đang nằm trên giường, “Tiểu thư, người không sao chứ? Có muốn dùng thuốc hay không?”
Thanh Chỉ Diên khoát khoát tay, “Ta không sao, ngươi thu thập gian nhà một chút, ta ngủ trước. Nếu như Nhị phu nhân bên kia có tin tức gì, lập tức cho ta biết.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt đáp ứng, thay Thanh Chỉ Diên đắp chăn, lúc này mới đi thu thập gian nhà.
Mặt hướng vào bên trong, khóe miệng của Thanh Chỉ Diên lặng lẽ cong lên, nghĩ thầm, các ngươi tốt nhất không nên trở lại trêu chọc ta, bằng không, tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
Mà lúc này, Thanh Chỉ Linh lảo đảo nghiêng ngã vọt tới viện của Nhị phu nhân thái sư phủ. Chạy ào vào nhà giữa, nhìn đến Nhị phu nhân ngồi xếp bằng trên tiểu tháp, viền mắt đỏ lên, cả người Thanh Chỉ Linh nhào tới ở trên mặt đất, anh anh khóc lên, “Nương. . . Ngươi nhìn mặt của ta một cái, đều sưng lên, ô. . . Ta không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.”
Nhị phu nhân là phụ nhân tuổi chừng ba mươi tuổi, trên đầu chải hoa bách hợp kế, bên cạnh cắm một một cây trâm vàng ngọc, xinh đẹp mà lại cao quý. Một thân đỏ thẫm màu đỏ bách hợp, trong mùa đông tuyết trắng bay tán loạn, có vẻấm áp.
Quay đầu nhìn lại dáng dấp của Thanh Chỉ Linh, Nhị phu nhân choáng váng. Nàng hoảng hoảng trương trương xuống tháp, kéo Thanh Chỉ Linh, vội la lên: “Linh nhi, ngươi đây là có chuyện gì?”
Phía sau Thanh Chỉ Quân có chút khủng hoảng đứng ở một bên, lắc lắc hai tay, cúi thấp đầu, chỉ biết là rũ lệ.
Nàng thật sự có chút choáng váng, căn bản cũng không chuyện này thì thế nào phát sinh. Có thể hiện tại nàng thực sự sợ, vạn nhất mẫu thân biết được nàng đắc tội chi thứ hai, áo cơm của phụ mẫu bọn họ, nhất định sẽ không tha cho nàng.
Nhị phu nhân nhìn Thanh Chỉ Linh một chút, lại ngẩng đầu quét một vòng cả người đầy máu của Thanh Chỉ Quân, cảm thấy thái dương thình thịch đau nhức. Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, hai nha đầu này, ngày thường tuy rằng mỗi người đều có chút tâm tư, nhưng mà các nàng lại có cùng chung địch nhân, cho tới bây giờđều là nhất tríđối ngoại, ngày hôm nay đây rốt cuộc là làm sao vậy?
“Ô ô. . . Nương, ngươi nhất định phải thay nữ nhi làm chủ a. Nữ nhi nếu như bị bị hủy có thể làm sao bây giờ a? Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia hắn nhất định chướng mắt ta.” Ghé vào trên đùi của Nhị phu nhân, Thanh Chỉ Linh lên tiếng khóc rống.
Nhị phu nhân trái lại sắc mặt tối sầm lại, hoảng vội vàng che vội vàng che miệng của Thanh Chỉ Linh. Thầm nghĩ nha đầu này thật sự là không hiểu chuyện, lời như vậy tại sao có thể nói ở trước mặt người khác chứ?
“Chỉ Quân, ngươi nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nín một bụng không biết trút vào đâu, nhìn đến Thanh Chỉ Quân đứng ở một bên, giận không chỗ phát tiết, nổi giận gào thét.
Thân thể của Thanh Chỉ Quân nhoáng lên, chợt rùng mình một cái. Đầu