CHƯƠNG 8: TỶ ĐỆ TƯỞNG ÁC KẾ
Editor: Luna Huang
Nghe thanh âm kia, nhị phu nhân hơi sửng sờ, sau đó cũng có chút ngạc nhiên đứng lên, “Làđệđệ nha, mau, mau vào, ta đang muốn đi tìm ngươi đây.”
Mành bị mở ra, một nam tửđi đến. Khoảng chừng ba mươi năm tuổi, da thịt trắng nõn, mắt tam giác, đôi môi dày, thần sắc khinh bạc, vừa nhìn đã biết không phải thể loại tốt lành gì rồi. Hắn chính là bào đệ của nhị phu nhân, Lâm Thiện Văn.
Lâm Thiện Văn này chính là một người chỉ biết hoa thiên tửu địa quần áo lụa là, trong ngày thường vô công rỗi nghề. Giỏi nhất chính là làm chuyện ác, bình thường cùng nhị phu nhân cấu kết với nhau làm việc xấu, làm ra không ít chuyện ác rồi.
“Ai u, ta nói tỷ tỷ, ngươi là bị làm sao?” Lâm Thiện Văn vừa nhìn thấy dáng dấp của nhị phu nhân, cũng có chút sợ run. Thân tỷ tỷ thân tỷ tỷ của mình làm sao có thể như vậy, không lý nào nàng sẽ bịđánh thành cái bộ dạng thế này.
Nhị phu nhân có chút lúng túng lắc lắc vai, để tay phải của mình giấu đi, ý bảo Hàn mụ mụ phía sau nắm chặt lấy tay của mình.
Hàn mụ mụ một chút cũng không dám thở mạnh, cũng có chút phát mộng. Thầm nghĩ, phu nhân không phải là trúng ta đi, nếu không vì sao lại tựđánh mình?
Lâm Thiện Văn đi tới ngồi xuống bên người của nhị phu nhân, quan sát trái phải một lần, hồ nghi nói: “Tỷ, ngươi làm sao?”
“Hừ, đừng nhắc nữa, còn không phải là do tảo bả tinh kia khắc sao? Ta mới vừa tốt bụng đi nhìn nàng một cái, ai biết lúc trở lại tay phải đã không nghe theo sựđiều khiển nữa, liều mạng đánh bản thân. Tiểu tiện nhân kia, cùng con tiện nhân kia nương của nàng một dạng, đều là tảo bả tinh.”
“Nga, nguyên lai là tảo bả tinh kia gây họa a. Thế nào, nàng còn chưa có chết? Ta còn tưởng rằng nàng đã sớm chết rồi.” Lâm Thiện Văn buông lỏng xuống. Còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì, nguyên lai chính là một tiểu nha đầu gây họa a.
Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi hừ, lúc này đây, nàng xem như là ngã tám đời rồi. “Tiểu tiện nhân chết tiệt kia, không biết làm sao sẽ mạng lớn như vậy, vẫn còn chưa chết.”
“Nương, ta xem tiểu tiện nhân kia chính là tảo bả tinh, chuyên môn khắc chúng ta.” Thanh Chỉ Linh tức giận bất bình ngồi xổm người xuống bên người nhị phu nhân, giữ lấy chân của nàng, bưng mặt mình, ủy khuất nói lầm bầm.
Mắt tam giác của Lâm Thiện Văn run lên, “Thế nào, đại điệt nữ cũng bịđánh? Đây cũng là lỗi của tiểu tiện nhân kia?”
“Đừng nhắc nữa, ngày hôm nay mẫu nữ mẹ con chúng ta xui xẻo rồi. Thiện Văn, ngươi nhất định phải nghĩ cách giúp ta, ta không thể cứđể như vậy được.”
Chuyện cười, nhị phu nhân nàng là dễ khi dễ như vậy sao? Nhị phu nhân nàng làm sao để một tảo bả tinh có thể so được.
Tảo bả tinh kia đơn giản chính làỷ vào lòng của thái sư, còn cóđại phòng lưu lại một số tiền lớn.
Nghĩ đến một số tiền lớn như vậy, trong nháy mắt lòng của nhị phu nhân lại cao hứng. Quay đầu nhìn Lâm Thiện Văn, giảm thấp thanh âm nói: “Thiện Văn, tỷ ta cũng không gạt ngươi. Đại phòng nghe có người nói để lại một số tiền lớn, còn có lưu đồ cưới cho nữ, có người nói cũng đủ một trăm hai mươi tám sĩ.” (Luna: Chỗ này mình không hiểu ‘sĩ’ là cóý gì -.-!)
“Cái gì?” Âm thanh của Thanh Chỉ Linh kêu lên, “Nương, ta không nghe lầm chứ? Một trăm hai mươi tám sĩ?” Không, ta chịu, ta không chịu, nương, ngươi bất công, tảo bả tinh cóđến một trăm hai mươi tám sĩ, ta cũng chỉ có sáu mươi bốn sĩ.” Nàng cố sống cố chết lắc đầu gối của nhị phu nhân, trên gương mặt hiện đầy nước mắt.
Nhị phu nhân nhìn đau lòng muốn chết, vội vàng dùng tay trái đem Thanh Chỉ Linh cấp kéo vào trong lòng. “Ngươi nha đầu này, khóc cái gì. Ngươi là nữ nhi bảo bối của nương, làm sao có thể so với nữ nhân kia không bằng chứ? Những thứđó cũng sẽ là của ngươi, nương nhất định giúp cho ngươi đoạt lấy.”
“Nương, ngươi nói thật?” Thanh Chỉ Linh nháy con mắt, gương mặt khẩn trương.
Nhị phu nhân vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là thực sự, nương lúc nào gạt qua ngươi?” Nàng Lâm Trân nói được thì làm được, chỉ cần nàng muốn, nhất định có thểđoạt lại. Năm đóđã bỏ lỡ một lần, lúc này đây, nàng nhất định sẽ không thất thủ.
“Thiện Văn, mau nghĩ cách cho tỷ tỷ, bất kể như thế nào, một số tiền lớn không thể không có.”
Lâm Thiện Văn cười hắc hắc hai tiếng, mắt tam giác run lên, sờ sờ môi của mình, “Ta nói tỷ tỷ a, ngươi đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõđã tường a. Một trăm hai mươi tám sĩ, đó là gảđược tốt mới cần. Mà nếu nàng là gả cho một tiểu tóc húi cua lão bản, hoặc là một tiểu nhân vật, còn cần nhiều đồ cưới như vậy sao?”
“Ngươi là nói?” Nhị phu nhân híp mắt lại, trên mặt lóe thần sắc thâm độc.
“Tỷ, ngươi đã muốn tiền vậy thì không thể quá mức mềm lòng. Một tiểu nha đầu thôi, còn có thể trở mình qua ngày sao? Chúng ta muốn nàng gả cho người nào vậy sẽ phải gả cho người đó, cái này còn không phải chúng ta định đoạt sao? Gần đây mấy ngày đây, là năm mới rồi, các phủ sẽ tổ chức liên hoan. Ngươi tùy tiện tìm một cơ hội, trực tiếp đem nha đầu kia đi. Về phần người nam nhân kia, vậy thì phải xem lòng của tỷ tỷ lòng của ngươi đến cùng có bao nhiêu cứng rắn rồi.”
Nhị phu nhân hé mắt, ngoan lệ cười, “Vậy dĩ nhiên là còn kém càng tốt rồi, thế nào, Thiện Văn, ngươi có thí sinh?”
Lâm Thiện Văn cười đắc ý, sờ sờ môi, “Tỷ, những cái khác ta không thể, việc nhỏ như vậy, còn có thể làm khóđược ta?”
“Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu, ta có thể có ngày lành qua, phần của ngươi còn có thể kém đi sao?” Nhị phu nhân có chút bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Thiện Văn. Tên tiểu tử thúi này, chính là thích cố làm ra vẻ, không phải là muốn tiền sao? Chỉ cần có thể lấy được số tiền lớn của đại phòng, cho hắn chút tiền trinh tiêu vắt thìđã thế nào?
Người một nhà, vậy dĩ nhiên là hướng về người một nhà nha.
“Ai u, tỷ. Ngươi cái này tính tình vẫn là gấp như vậy nha. Được rồi, ta nói vẫn không được sao? Tỷ, ngươi hẳn nghe nói qua nhiw tử của thái sử lệnh Chu Văn Tài Chu Thư Khải đi?”
Lâm Thiện Văn gật đầu, “Có thể không phải là hắn a. Tiểu tiện nhân kia không phải tảo bả tinh sao, vừa lúc trong nhà của Chu Thư Khải nhiều nữ nhân, để cho nàng có thể khắc chết bọn họ cũng tốt.”
Nhị phu nhân mừng rỡ vỗ vỗ bắp đùi của mình, “Hảo, hảo, chính là Chu Thư Khải rồi, Thiện Văn, chuyện này liền nhớ ngươi rồi.”
“Tỷ, xem ngươi nói, chúng ta là hai tỷđệ còn cần nói những lời này sao? Ngươi tố, ta cũng tốt a.” Lâm Thiện Văn khinh bạc hướng về phía nhị phu nhân nháy mắt một cái, ném nhãn thần hiểu rõ qua đó.
Thanh Chỉ Linh ghéđầu vào đầu gối của nhị phu nhân, híp mắt, khóe miệng hiện lên dáng cười ác độc y hết Lâm Thiện Văn bọn họ.
Thanh Chỉ Diên, ngươi không phải lớn lên đẹp mắt hơn so với ta sao? Đồ cưới so với ta còn dám nhiều hơn sao, lần trước bịđập bẻđầu còn chưa chết, lúc này đây, ta xem ngươi còn thế nào tránh được. Ha ha ha, dầu gì cũng là con dâu của quan ngũ phẩm a, xem ra đối với ngươi cũng là không tệ. Luẩn quẩn trong lòng? Vậy đi tìm chết được rồi, đã chết xong liền hết mọi chuyện, những thứ kia đều là của ta.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Nhị phu nhân cười điên cuồng, ngươi sắp tiêu đời rồi.
Thanh Chỉ Linh cười đắc ý, một trăm hai mươi tám sĩ nha, có người nói đều làđồ tốt, hạ tử này vô cùng có mặt mũi.
Lâm Thiện Văn tham lam cười, tỷ tỷ tốt chính là ta tốt, lại có tiền, tiểu tiện nhân kia cần gì phải có nhiều tiền như vậy?
Mỗ nữ bĩu môi khinh thường, quay đầu vẻ mặt ngây thơ Thủy Duyệt, ngươi nói, những người này làđầu óc có bệnh phải không? Chứng vọng tưởng này làm sao mà chữa đây?
Thủy Duyệt bĩu môi, nắm chặt nắm tay: “Tiểu thư, để nô tỳđi giải quyết các nàng.”
Mỗ nữ không vui, như vậy sao được, nàng vẫn chờ xem kịch vui.
Đông dài, không chút việc vui, cuộc sống này làm sao mà qua đây?
Nàng ước gì chứng vọng tưởng của những người đó lợi hại hơn một chút.
Thùng thùng! Trò hay sắp bắt đầu rồi?
PS: Ô ô, cất dấu rất cần cấp lực a. . .
Editor: Luna Huang
Sau bốn năm ngày, nhị phu nhân bọn họ cũng không có đến gây phiền phức cho Thanh Chỉ Diên, coi như xem nàng cho vào lãng quên vậy. Thanh Chỉ Diên cũng vui vẻ nhẹ nhõm, trốn ở trong tiểu viện của mình, quá tự do thư thái qua ngày.
Hôm nay, tuyết ngừng, gió cũng ngừng.
Trong phòng buồn bực mấy ngày Thanh Chỉ Diên khoác áo da chồn nặng cùng Thủy Duyệt ra sân nướng thịt.
Thanh Chỉ Diên khó có được lúc bước ra ngọa thất, Thủy Duyệt so với ai khác đều là vui vẻ, vừa nướng thịt, một bên đem một số chuyện thú vị trong thái sư phủ kể ra trêu cho nàng cao hứng.
Thanh Chỉ Diên nghe, nửa ngày mới hừ một tiếng, coi như là đáp lại Thủy Duyệt. Đã có thể khiến cho Thủy Duyệt cảm thấy rất vui vẻ rồi, thời gian bình thường, tiểu thư nhà mình luôn luôn nghiên