CHƯƠNG 9: MỊ LỰC CƯỜNG ĐẠI CỦA TIỂU HẦU GIA
Editor: Luna Huang
Sau bốn năm ngày, nhị phu nhân bọn họ cũng không cóđến gây phiền phức cho Thanh Chỉ Diên, coi như xem nàng cho vào lãng quên vậy. Thanh Chỉ Diên cũng vui vẻ nhẹ nhõm, trốn ở trong tiểu viện của mình, quá tự do thư thái qua ngày.
Hôm nay, tuyết ngừng, gió cũng ngừng.
Trong phòng buồn bực mấy ngày Thanh Chỉ Diên khoác áo da chồn nặng cùng Thủy Duyệt ra sân nướng thịt.
Thanh Chỉ Diên khó cóđược lúc bước ra ngọa thất, Thủy Duyệt so với ai khác đều là vui vẻ, vừa nướng thịt, một bên đem một số chuyện thú vị trong thái sư phủ kể ra trêu cho nàng cao hứng.
Thanh Chỉ Diên nghe, nửa ngày mới hừ một tiếng, coi như làđáp lại Thủy Duyệt. Đã có thể khiến cho Thủy Duyệt cảm thấy rất vui vẻ rồi, thời gian bình thường, tiểu thư nhà mình luôn luôn nghiên cứu y thuật chán đến chết, một chút cũng không giống thiếu nữ.
Ngay thời gian Thủy Duyệt đem cánh gàđưa cho Thanh Chỉ Diên, viện môn bị người đẩy ra. Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Không bao lâu người đãđến bên người của Thanh Chỉ Diên, ngừng lại.
Thanh Chỉ Diên thuận tiến đem cánh gà trong tay đưa đến, ngẩng đầu, hướng về phía người tới cười rồi cười, “Thủy Vân, đói bụng không, trước ăn một chút gìđi, chờ một chút mới nói.”
“Tiểu thư!” Thanh âm của Thủy Vân nhẹ nhàng nhu nhu, người thoạt nhìn cũng là nhu nhu nhược nhược. Tiểu áo thúy lục sắc, váy màu trắng nguyệt sắc, trang phục thông thường của nha đầu. Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng hiện đầy thần sắc cảm kích, tiếp nhận lấy cánh gà, hung hăng cắn ngụm to.
Thủy Duyệt bật cười, “Ai nha, tiểu thư, ngươi có thể bất công chết rồi. Thời gian nô tỳ nướng dài như vậy, ngươi cũng không bảo nô tỳăn một miếng.”
“Ngươi không phải sớm đãăn no rồi sao?” Gương mặt của Thanh Chỉ Diên chăm chú.
Thủy Duyệt mặt đỏ lên, lúng túng gục đầu xuống, nhỏ giọng nhỏ giọng, “Tiểu thư, ngươi thế nào luôn luôn bốc bài của người ta nha, nhất định lại sẽ bị Thủy Vân tỷ chê cười dài dài rồi.”
Thủy Vân liếc mắt nhìn Thủy Duyệt, “Ngươi không làm những chuyện kia, ta thế nào chê cười ngươi?” Muội muội này của nàng, luôn luôn không có tim không có phổi, làm việc không cẩn thận. Nàng dạy thế nào đều không được, nói không chừng sẽ từy thời mang đến phiền phức cho tiểu thư.
Nghĩ tới đây, Thủy Vân lại hung tợn uy hiếp dường như trừng mắt nhìn Thủy Duyệt, người sau cúi thấp đầu, cái trừng này của nàng chính là bạch trừng. (Luna: Là trừng mắt công khai.)
Thủy Vân cắn mấy cái lên cánh gài vài cái rồi mới nghĩđến mình còn có chuyện muốn cùng Thanh Chỉ Diên nói, nàng vội vàng quay đầu nói: “Tiểu thư, thái sư muốn tất cả tiểu thư trong phủđều đến một chuyến, nói là trong cung có ban thưởng.”
“Ừ?” Thanh Chỉ Diên khinh di một tiếng, có chút vô cùng kinh ngạc. Trong cung ban cho cũng không phải một lần hai lần, thái sư chính là trung thần tam phẩm, lễ tết, ban thưởng cũng không thể thiếu. Chỉ bất quá, lúc nào lại cho tảo bả tinh bịđày đi biên cương như nàng cũng có thể lộ diện?
“Cụ thể nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết là tất cả các tiểu thưđều nhất định phải đến trình diện người cũng không ngoại lệ, còn muốn chính tay đưa lễ vật đến tận tay mỗi vị tiểu thư, tỏ vẻđối với thái sư tôn trọng.”
Lòng hiếu kỳ của Thanh Chỉ Diên nhất thời trỗi lên, chuyện này thật là kỳ quái, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua chuyện như vậy.
“Tiểu thư, ngươi xem cóđi hay là không?” Thủy Vân nhẹ giọng hỏi. Nếu để cho nàng nói a, vậy dĩ nhiên là không đi, bọn họ mới không la gì mấy thứ tỏng cung ban.
“Đi, đương nhiên phải đi, nếu người đến yêu cầu tất cả các tiểu thưđều phải đến, ta đây tự nhiên cũng muốn đi. Ta cũng không là người cuối cùng đến, làm náo động. Thủy Duyệt, lập tức thay ta hoán y phục.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt hữu khí vô lực đáp ứng. Trong lòng đem thái giám đến tặng lễ vật kia mắng gần chết, cái này không phải cốý không phải cốýđem các tiểu thư lăn qua lăn lại sao, người nào không biết tiểu thư không được sủng chứ, đâu có y phục gì tốt. Vừa tốt lên một chút, lại muốn bị nhiễm lạnh sao.
Cắn răng nghiến lợi, Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người theo Thanh Chỉ Diên vào phòng.
Tìm hết nửa nén hương, Thanh Chỉ Diên thay đổi một thân áo hồng phấn cũ nát, trên mặt không bôi son thoa phấn, trên đầu càng không có bất kỳ kiện trang sức nào. Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, cả người Thanh Thanh thoải thoải mái mái, thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên, thanh thuần.
Thủy Duyệt nghiêng đầu đánh giá