Sở Phi vừa tiến vào những thôn nhỏ hẻo lánh, liền lay chuông nhỏ trong tay lên.
Ban đầu, rất nhiều người thấy Sở Phi tuổi còn trẻ, nên không dám để cho thầy thuốc này trị liệu, nhưng sau này, số người được Sở Phi chữa trị hết bệnh càng ngày càng nhiều, tên tuổi của Quỷ Y Thập Tam ở phụ cận làng quê và thị trấn dần dần được truyền đi.
Bởi vì tốc độ tin tức, liên hệ lui tới giữa tiểu thương cùng thôn dân, so với tốc độ là người đi đường của Sở Phi mau hơn rất nhiều.
Cho nên hiện tại, nàng không cần lay chuông, chỉ cần xuất hiện một nữ tử tuổi còn trẻ mặc tố sắc áo dài, lưng đeo cái hòm thuốc, bên cạnh có một tiểu bạch hồ ly, mọi người liền biết là Thập Tam thần y đến đây.
Sôi nổi thỉnh nàng vì chính mình hoặc người nhà xem bệnh.
Y thuật của Sở Phi cũng dần dần tiến bộ, ngày hôm đó, nàng đi qua một tòa thôn, lúc ở cửa thôn thì bị một đám nha sai của quan phủ ngăn lại, không cho Sở Phi đi qua.
Trước cửa Thôn tụ họp một số lớn quân đội, còn có nha sai của quan phủ.
Sở Phi bị người cản đường, không hiểu vì sao cả.
Sau đó có một tên đầu lĩnh nhận ra Sở Phi: "Xin hỏi, cô nương có phải là vị y thuật cao minh Thập Tam thần y không?"
Sở Phi mỉm cười với đối phương: "Ta không phải là thần y, chỉ là giang hồ lang trung."
Đầu lĩnh kia lộ vẻ mặt vui mừng, hai tay ôm quyền nói: "Có thể gặp được ngài thật sự tốt quá, chúng ta đang tìm kiếm chung quanh hỏi thăm danh y.
Hy vọng có thể cứu tánh mạng của người trong thôn làng này."
"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải phong tỏa cả thôn?" Sở Phi giương mắt nhìn vào trong thôn một cái, phát giác cả thôn đều có không khí trầm lặng, cẩn thận nghe kỷ, bên trong còn tản ra một cỗ mùi hôi lạ, giống như vị đồ vật này nọ để lâu bị thiu.
"Thực không dám giấu diếm, một tháng trước, thôn này bắt đầu lan tràn ôn dịch, vì phòng ngừa những thôn trấn khác bị lây bệnh, chúng ta không thể không đem mọi người nhốt ở bên trong này, chỉ định ngày đem nước và lương thực đi vào.
Không cho người ở bên trong đi ra, cũng không để người ở phía ngoài đi vào.
Hiện tại tình huống bên trong thực nghiêm trọng, chỉ sợ toàn bộ thôn không ai không bị lây bệnh." Đối phương giải thích nói.
"Tại sao có thể như vậy?" Sở Phi cau mày, "Nếu không tìm được phương pháp trị liệu ôn dịch, các ngươi tính làm như thế nào?"
Nàng nhớ rõ trong sách từng ghi lại, trong lịch sử Vân quốc, đã xảy ra vài lần ôn dịch cỡ lớn, những thôn gần nhau lây bệnh cho nhau, cuối cùng bất đắc dĩ buộc phải đem thôn xóm thậm chí dân chúng bên trong đã bị nhiễm ôn dịch, một mồi lửa đốt cháy hết sạch, chính là vì không để cho càng nhiều người bị cuốn vào loại bệnh này.
"Đốt thôn." Đầu lĩnh nói như đinh đóng cột, "Thập Tam cô nương, chúng ta không thể đợi thêm được bao lâu, triều đình ra lệnh, trong vòng 3 ngày không có tiến triển, sẽ hỏa thiêu thôn, nếu như không có phương pháp giải quyết ôn dịch..."
"Vậy..." Sở Phi nghiêng đầu, ôm lấy Tiểu Bạch ngồi xổm một bên nói, "Để cho ta vào xem đi."
"Thập Tam cô nương, ta còn có chuyện muốn nhắc nhở ngài, nếu trong vòng 3 ngày, ngài không tìm thấy phương pháp trị liệu ôn dịch, chỉ sợ...!Ngài cũng ra không được." Đầu lĩnh hảo tâm nhắc nhở nói.
"Không ngại." Sở Phi mỉm cười quay đầu lại, "Nếu ta tìm được phương pháp trị liệu, còn phải phiền toái ngươi giúp ta tìm thuốc, nếu ta không trở ra, thì đừng tới."
"Đó là đương nhiên, Thập Tam cô nương, bên trong còn có mấy thầy thuốc, đi vào đã lâu rồi, ngài đi vào có thể tìm bọn họ thương lượng."
"Ân, ta biết." Sở Phi vỗ cái trán của Tiểu Bạch, "Muốn cùng đi hay không?"
Tiểu Bạch dùng sức chân sau, lập tức phóng vào thật xa, còn đi vào thôn trước Sở Phi.
Sở Phi đi theo phía sau Tiểu Bạch, vào trong thôn, mới phát hiện ôn dịch so với tưởng tượng của nàng nghiêm trọng hơn rất nhiều, người trong thôn nhiễm ôn dịch nằm đầy hai bên đường, phía dưới mái che nắng ven đường là lão nhân cùng phụ nữ và trẻ em.
Còn có thi thể thôn dân bởi vì ôn dịch mà chết chất đầy trong nghĩa trang cuối phố, vì thời gian chết đã lâu rồi, nên tản ra từng trận tanh tưởi.
Hoàn cảnh như vậy, nhường Sở Phi không khỏi không cảm khái thiên tai thông thường so với nhân họa (nạn do con người gây ra) còn đáng sợ.
Hơn nữa thi thể không được chôn cất, tất nhiên sẽ dẫn đến bệnh dịch mới.
Thôn dân bốn phía thấy một mình Sở Phi tiến vào trong thôn, đều tràn ngập nghi hoặc, cái thôn này qua ba ngày nữa sẽ bị đốt, mọi người tự biết mạng không giữ được nữa rồi, hiện tại đã không còn thầy thuốc nào nguyện ý tiếp tục mạo hiểm tiến vào, vì sao Sở Phi còn tiến vào?
"Ngươi chính là Quỷ Y Thập Tam y thuật phi thường cao minh mà nhiều người đồn đãi?" Một giọng nữ tử phi thường êm tai vang lên sau lưng.
"Ngươi là?" Sở Phi quay đầu, cao thấp đánh giá người cùng mình nói chuyện này, lông mi dài nhỏ, ánh mắt sáng ngời, làn da trắng nõn, đôi môi hơi có chút khô ráo, tinh thần có vẻ mệt mỏi, nhưng không tổn hao gì vẻ xinh đẹp của người này, hai mắt của nàng có chút nhếch lên trên, đuôi mắt dài, nếu phán xét bằng ánh nhìn, thì hẳn là một nữ tử thành thục dễ thương.
"Ta cũng là thầy thuốc, Mộc Hương là tên của ta." Mộc Hương tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào mặt Sở Phi.
Sở Phi bị Mộc Hương nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, lui về phía sau một ít: "Mộc Hương, một cỗ mật hương, tích độc dịch ôn quỷ, ngươi là đệ tử Quỷ Y môn?."
Sở Phi nhớ rõ Huyền Minh đề cập qua Mộc Hương, cũng bất quá hai mươi lăm hai mươi sáu niên kỷ, nhưng ở trong Quỷ Y môn coi như là một trong những cao thủ, hơn nữa...!Sở Phi bị tầm mắt của Mộc Hương nhìn như vậy thật sự là rất xấu hổ...!Mộc Hương, thích nữ sắc, Huyền Minh dặn dò vạn lần nhường Sở Phi cách xa nàng một ít.
Thái độ làm người của Mộc Hương tốt lắm, đối với đồng môn cũng nhiệt tình hữu lễ, chính là tính khí rất tùy ý, rất cự tuyệt tục lệ.
Vốn Quỷ Y môn cũng không phải rất tính toán chuyện đó, nhưng mà, Huyền Minh sợ Sở Phi bị Mộc Hương làm hoảng sợ.
"A, sớm nghe sư phụ nói thu một đệ tử ở bên ngoài, hơn nữa còn truyền tuyệt học từ đời này sang đời khác cho người đó, nguyên lai chính là ngươi sao?" Mộc Hương từng bước đến gần, cùng Sở Phi rất gần, dán mặt nói, "Dịch Dung Thuật không tệ."
Mặt của Sở Phi trở nên đỏ bừng, bị đối phương nhìn ra Dịch Dung Thuật của mình, hơn