"Thiếu?" Mấy thầy thuốc bên kia lập tức vây quanh lại đây, nhìn tiểu hài tử chưa ráo máu đầu ở trước mắt này, phê phán phương thuốc của bọn họ không đúng, "Ngươi mới học y thuật bao nhiêu năm? Phương thuốc này là chúng ta lấy kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y mà kê ra."
"Các vị, sư muội ta không có nói phương thuốc của các ngươi không đúng, chính là cảm thấy thiếu thứ gì đó thôi, vì sao không nghe nàng nói hết, chúng ta ở trong này nghiên cứu nhiều ngày như vậy, cũng không tìm được phương pháp hữu hiệu, chẳng lẽ các vị còn có thể tìm ra phương pháp khác sao?" Mộc Hương tức giận, mấy lão già này, trong ngày thường liền ỷ vào kinh nghiệm phong phú của chính mình, tự cho là đúng, xem thường hậu bối.
Mấy vị thầy thuốc nghe Mộc Hương nói Sở Phi là sư muội của nàng, cũng không nói nữa, dù sao ở trong này nhiều ngày như vậy, bổn sự của Mộc Hương mọi người đã rõ như ban ngày, nhiều lần Mộc Hương đã đem người từ quỷ môn quan kéo về.
Sở Phi cảm thấy thực xấu hổ, nàng cũng không có ý tứ gì khác.
Làm nghề y không lâu, cho nên không biết đồng hành và xem nhẹ đạo lý.
Nhất là về thầy thuốc, thanh danh, tuổi, lý lịch cũng là rất trọng yếu, những người này cũng càng ngày càng tự phụ, không đem hậu bối nhìn ở trong mắt.
Sở Phi chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn hảo hảo chữa bệnh mà thôi: "Ta cũng không có ý tứ khinh thường mọi người, ngược lại ta rất bội phục mọi người có thể viết ra phương thuốc như vậy, ý của ta cũng là nhìn vào phương thuốc của các vị mà đột nhiên nghĩ ra thôi."
"Sư muội nói đi." Mộc Hương gật gật đầu.
"Ta cảm thấy, đơn thuốc này thiếu mấy vị thuốc chủ yếu." Sở Phi mở ra phương thuốc "Sư tỷ nói, lấy ngũ khí điều dưỡng trong cơ thể làm trọng, yêu cầu làm được Ngũ Hành cân bằng, mạch tượng điều hòa.
Nhưng mà ngũ khí có hao tổn, nhất định không phải đồng thời, mà là chỉ một ít khí trong đó xảy ra vấn đề, cho nên làm cho Ngũ Hành khí bắt đầu hỗn loạn, nếu có mấy vị thuốc là đặc biệt nhằm vào vấn đề này, tiếp tục tiến hành điều hòa, có phải hay không sẽ là làm ít công to?" Sở Phi nói xong, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.
"Ngươi nói không phải không có lý.
Không nghĩ tới sư tỷ muội các ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng y thuật đã quá cao minh" Một thầy thuốc râu bạc trắng trong số đó khen ngợi.
"Nhưng là...!Phương pháp của ngươi cũng không khả thi." Một người khác đưa ra nghi ngờ của mình "Ngũ Hành khí, ngươi có biết là chỗ nào có vấn đề sao, còn có mấy vị thuốc kia, muốn dùng cái gì, nếu như có thể tìm được, sợ là cũng phải tìm đến nguồn gốc của bệnh dịch đi."
Mọi người lại lâm vào trầm tư, người nọ nói không sai, ý tưởng của Sở Phi tuy là tốt, nhưng không đủ thực tế.
Bệnh dịch này quái lạ là ở mạch tượng chỉ nhìn ra phong hàn, nhưng trên thực tế không có đơn giản như vậy.
"Đừng nản chí, có thể đưa ra ý nghĩ của chính mình, còn phải tìm biện pháp chứng minh, cũng là vấn đề thầy thuốc không ngừng nhắc đến phát triển con đường của mình." Mộc Hương thấy Sở Phi có chút mất mát, vỗ vai của nàng an ủi.
Sở Phi gật đầu: "Ta lại đi nhìn xem người bệnh khác."
"Cũng tốt." Mộc Hương đứng lên, "Ta cùng muội đi."
Sở Phi muốn đi xem thêm tình huống của người bệnh, nàng mới đến nên cái gì cũng không rõ ràng.
Mộc Hương yên lặng đi theo phía sau Sở Phi, vẫn nhìn Sở Phi giúp người bệnh bắt mạch bày châm, áp chế bệnh dịch trong cơ thể.
Thấy Sở Phi một chút cũng không chê trên người bệnh ô quế, thậm chí không cẩn thận phun ở trên người Sở Phi, nàng cũng không có tức giận, sau khi dàn xếp người bệnh xong, nàng tìm địa phương không có người, thay đổi quần áo.
Mộc Hương âm thầm gật đầu, cái gọi là thầy thuốc là phụ mẫu tâm, nói thì dễ dàng, làm thì khó khăn, khó trách Huyền Minh tôn sùng Sở Phi như vậy, nàng thật sự có nhân tâm thầy thuốc, hành nghề y tế thế.
"Thập Tam sư muội." Mộc Hương bỗng nhiên kêu.
"Sư tỷ?" Sở Phi sửa vạt áo "Làm sao vậy?"
"Đi nơi khác với ta một chút đi, ta có việc muốn hỏi muội." Mộc Hương chắp hai tay sau lưng, hướng sông nhỏ gần thôn đi đến.
Sở Phi có chút không hiểu, nhưng vẫn đi theo, Tiểu Bạch một bên chơi đùa thấy Sở Phi đi rồi, cũng nhanh như chớp đuổi theo, vấp vấp đi theo một bên.
Hiện tại đã là buổi tối, ánh sáng của ánh trăng phát ra bốn phía chiếu rọi xuống mặt hồ, một chút ánh sáng khắc trên mặt của Mộc Hương, lòe lòe nhấp nháy và thay đổi, làm Sở Phi đột nhiên thấy có chút ngại.
Mộc Hương thật sự cũng rất đẹp, bất đồng với Lăng Giáng Hồng, trên vầng trán Lăng Giáng Hồng nhuệ khí nhiều hơn, hơn nữa do tuổi tác chênh lệch, Lăng Giáng Hồng vẫn chưa nẩy nở, mà Mộc Hương, cả người tản ra mị lực thành thục của nữ nhân.
Một cái nhăn mày hay một nụ cười, đều mang theo khí thế bức người.
Chính là, Sở Phi vẫn là cảm thấy Lăng Giáng Hồng đẹp mắt hơn, nhất là lúc Lăng Giáng Hồng ôn nhu cười với nàng...
Mộc Hương mỉm cười: "Sư muội, chẳng lẽ là sư tỷ của muội thật đẹp, làm muội nhìn đến choáng váng?"
"Khụ khụ..." Sở Phi thiếu chút nữa bị sặc, "Sư tỷ gọi ta đến có chuyện gì không?"
"Nga, thiếu chút nữa quên." Mộc Hương sắc mặt khôi phục đứng đắn, "Sư phụ đã qua đời."
"Nha..." Sở Phi thản nhiên lên tiếng, mặc dù biết rõ kết cục, nhưng là hiện tại có người chứng thật, trong lòng vẫn khó chịu, nàng vẫn là rất khổ sở.
Sở Phi đi đến bên hồ, nhìn hồ nước ngẩn người, cảm tình của nàng đối Huyền Minh cũng có chút phức tạp, bởi vì quan hệ của nàng và Huyền Minh, Huyền Minh có cừu oán với nàng, cũng có ân với nàng.
Không có Huyền Minh, sẽ không có Si nhi, không có Huyền Minh, cũng không có Sở Phi.
Sự tình trong thế gian thật đúng là không cắt đứt hoàn toàn, vẫn còn rối loạn...!Sở Phi không thích những chuyện phức tạp, nàng có thói quen cho đem những giãy dụa, loạn lạc trong lòng để qua một bên, thời gian lâu rồi sẽ phai nhạt, cuối cùng cũng sẽ tiêu tan.
Đây cũng là chỗ mà Huyền Minh thưởng thức Sở Phi, rộng rãi như vậy không phải ai cũng có thể làm được, bỏ đi cừu hận, ân oán, bỏ đi những thế tục hỗn loạn, chính là thứ mà người ta thường gọi là lòng dạ rộng lớn.
Những đại hiệp thành danh cũng chưa chắc có thể làm được, có thể điều hắn xem trọng ở Sở Phi không phải là nàng không biết hận, mà là có thể xử lý thỏa đáng tình cảm của mình.
"Thập Tam, muội không cần quá buồn, lúc đi sư phụ thực an tường, người nói, người rất yên tâm muội, nếu ta gặp được muội phải hảo hảo chiếu cố muội.
Cho nên sau này có bị ủy khuất gì thì tìm sư tỷ, ta sẽ bảo vệ muội." Mộc Hương vỗ lưng Sở Phi, lời nói thật hào tình vạn trượng.
Sở Phi cười nhạt một tiếng: