Sắc mặt của Bộc Dương Vinh Thánh rất khó coi, là do thần sắc của Sở Phi bắt buộc.
Nha đầu kia quá lớn mật, cái gì cũng dám nói.
Sở Phi lại thừa thắng xông lên: "Hoàng thượng, chuyện khác không nói, nói chuyện tối hôm qua, Tự Phi nương nương vì tiểu hoàng tử mà ở ngoài phòng ta đợi ta hơn nửa đêm, bị lạnh đến nổi nói không nên lời.
Nếu ta không trở về, ta không đem tiểu hoàng tử ôm ra, tin dữ hôm nay ngài lấy được tuyệt đối không phải tiểu hoàng tử mất tích, mà là Thập nhị hoàng tử của ngài đã chết yểu.
Ngài là hoàng thượng, thân là thần tử không dám phê bình ngài, mà Thập nhị hoàng tử xử lý như thế nào là việc nhà của ngài, thân là thần tử cũng không có bổn sự xen vào.
Nhưng mà, thân là một con người, hổ dữ cũng không ăn thịt con, hoàng thượng, ngài muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng sao? Hoàng thượng của bọn họ là một người mà ngay cả con ruột của mình cũng có thể vứt bỏ không để ý tới, sinh tử chẳng quan tâm mà chỉ để ý lợi ích của mình..."
Nếu những lời này của Sở Phi ở trước mặt một mình Bộc Dương Vinh Thánh nói, tuyệt đối không có chút tác dụng nào, nhưng ở trước mắt một đội trọng thần trong ngự thư phòng, tuy những cựu thần tử này đa số sẽ không quản việc riêng của hoàng đế, nhưng nếu liên quan đến vấn đề con nối dõi của hoàng tộc thì bọn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mỗi lời nói của Sở Phi đều là giúp Tự Phi cầu tình.
Tự Phi muốn mở miệng, nhưng nhớ kỹ Sở Phi dặn, liền chịu đựng im lặng không nói, bởi vì nàng hiểu được nếu mình mở miệng sẽ khiến cho tâm huyết của Sở Phi trôi theo dòng nước.
Quả nhiên, Bộc Dương Vinh Thánh trừng mắt nhìn Tự Phi.
Tự Phi cũng chỉ là cắn chặt răng cúi đầu không nói.
Dưới áp lực mọi người, Bộc Dương Vinh Thánh đành phải đồng ý, đem Thập nhị hoàng tử một lần nữa giao do Tự Phi chiếu cố.
Sở Phi thoả mãn lui ra, vừa muốn ra khỏi ngự thư phòng, đã bị Bộc Dương Vinh Thánh đánh một cái côn muộn.
"Các vị khanh gia, có cảm thấy Thập Tam rất có phong phạm của nhất quốc chi mẫu hay không? Dám nói, dám đảm đương, ta muốn lập nàng làm hậu." Biểu hiện của Sở Phi không khỏi khiến những thần tử này tán thưởng, không sợ cường quyền, xử thế bình tĩnh, có gan nói, hơn nữa công chính ngang hàng, tâm địa cũng thiện lương.
Mặt Sở Phi đen lại: "Hoàng thượng, hôm nay ta tới đây chỉ là đàm phán chuyện của Thập nhị hoàng tử.
Chúng ta đã ước hẹn ba năm, ta hôm qua đã giúp ngài tìm được ngự y thống lĩnh thích hợp.
Còn nữa, ta sớm đã có hôn ước, ba năm sau, ta sẽ rời cung hồi hương và thành thân với ý trung nhân của ta.
Chuyện lập hậu, mong rằng ngài tuyển người khác."
Sở Phi nói xong cũng lôi kéo Tự Phi rời khỏi.
Nếu tiếp tục lưu lại sẽ càng nói càng khó nghe.
Dù sao nói ở đây có thần tử làm chứng, Sở Phi sớm gả người khác, cho dù là hoàng đế cũng không thể ỷ vào quyền thế của mình mà chia rẽ nhân duyên của người khác.
Sở Phi ấp úng cắn răng đi ở phía trước, cũng không có vui sướng khi đoạt lại được tiểu hoàng tử.
Tự Phi đi theo một bên thật có lỗi nói: "Thập Tam, thực xin lỗi, ta làm ngươi mệt mỏi nhiều như vậy."
"Không có việc gì." Sở Phi ngẩng đầu cười cười, "Mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi hoàng cung đi ra ngoài tránh ngọn gió dữ, chờ chuyện này bình ổn ta mới trở về.
Quỷ Y môn cũng còn có rất nhiều việc chờ ta trở về xử lý, dù sao trong cung cũng có không ít ngự y tài đức.
Ngươi mang theo tiểu hoàng tử sống tốt đoạn thời gian này, trong thời gian ngắn, không người nào dám đến trêu chọc ngươi.
Đúng rồi, nếu thật sự có chuyện gì, ngươi đi đến chỗ của y quán trên tờ giấy này tìm người hỗ trợ.
Nếu sự tình nghiêm trọng, bọn hắn sẽ thông báo cho ta trở về gấp."
Sở Phi đưa một tờ giấy cho Tự Phi, kêu nàng hảo hảo bảo trọng.
Sở Phi sớm có tính toán tạm thời rời khỏi hoàng cung, nàng phải về Quỷ Y môn.
Nàng lo lắng Mộc Hương và Thanh Đại.
Còn nữa, thời gian chờ đợi trong hoàng cung cũng quá dài, sớm muộn gì ở bên trong cùng hoàng đế chính là cúi đầu không thấy ngẩn đầu lại gặp, sẽ thực phiền toái, dễ dàng phát sinh thêm sự cố.
Sở Phi thu thập xong, cũng không nhiều hành lý lắm, ôm Tiểu Bạch trực tiếp rời khỏi hoàng cung.
Mấy ngày hôm trước đã tạm biệt Lăng Giáng Hồng, cho nên cũng không lại đi tìm Lăng Giáng Hồng.
Nàng biết, đã nhiều ngày nay, Bộc Dương Vinh Thánh theo dõi nàng vô cùng chặt chẽ.
Từ khi Bộc Dương Vinh Thánh kêu nàng vào cung làm ngự y, nàng đã suy đoán ý đồ chân chính của Bộc Dương Vinh Thánh, suy nghĩ nhiều ngày như vậy, sau đó nhìn biểu hiện của Bộc Dương Vinh Thánh, Sở Phi rốt cuộc biết.
Hoàng đế bởi vì lần ám sát đó đã đoán được người ám sát hắn rất có thể là Tĩnh vương phái tới.
Như vậy hắn nhất định cũng biết kỳ thật Tĩnh vương không có ở Biện Châu, mà người ở Biện Châu ngày đêm bị giám thị chỉ là một thế thân.
Vì tìm ra tung tích của Tĩnh vương, vì hoàn toàn thu phục Quỷ Y môn, Sở Phi lại trở thành nhân vật mấu chốt, huống chi hiện tại Sở Phi lại biến thành ngoại tôn nữ của Lưu Anh Đường, Bạch Hổ Bang.
Bạch Hổ Bang ở tứ đại bang phái tuy rằng không phải bang phái lớn nhất, nhưng mà bọn hắn vốn là phần tử trí thức, ý nghĩ thông minh, cho nên rất biết buôn bán, thao tác thuỷ vận không nói, còn có rất nhiều của cải ở Tiên Giang, đều là của bọn họ, tiền vốn phi thường hùng hậu, địa vị ở tứ đại bang phái hết sức quan trọng.
Bất kể như thế nào Tào Khôn đều phải nhường Bạch Hổ Bang vài phần.
Đồng dạng, Sở Phi có quan hệ với Minh Phượng cung, hắn là hoàng đế nên tra được việc này cũng rất dễ dàng, nếu quả thật làm thỏa mãn nguyện vọng của hoàng đế, nàng trở thành hoàng hậu, như vậy toàn bộ tình thế liền nghiêng về phía của Bộc Dương Vinh Thánh.
Hơn nữa Bộc Dương Vinh Thánh rất có tâm cơ đem Sở Phi lừa đến hoàng cung, trao tặng chức quan nhưng cũng không để Sở Phi nhúng tay vào việc trong triều, để tại hậu cung để đó không dùng, hơn phân nửa bởi vì hắn đối với Sở Phi vẫn thực kiêng kị.
Sở Phi cũng không quá để ý tình thế thiên hướng về phía bên nào, đối với nàng mà nói, Lăng Giáng Hồng là quan trọng nhất, nàng cũng muốn giúp sư phụ coi chừng Quỷ Y môn, hiện tại lại thêm một ngoại công làm cho mình vướng bận, chuyện còn lại, nàng thật sự không quan tâm.
Dọc theo đường đi quay về Quy Y môn cũng không có trở ngại gì, đối với người khác mà nói, nàng chỉ là nhất thời quyết định quay về Quỷ Y môn, nhưng đối với nàng mà nói, chuyện này chuẩn bị đã lâu, một cái mưu đồ đã lâu làm người khác nhất trở tay không kịp.
Đoạn đường này thập phần thông thuận, khi vừa tới Quỷ Y môn, đương nhiên nàng đã dọa mọi người nhảy dựng.
"Chưởng môn, ngài không phải ở hoàng cung làm ngự y sao? Như thế nào đột nhiên trở về?" Dựa theo lễ tiết thượng, Sở Phi hẳn là gặp một lần Xích Tiễn trước khi đi, dù sao hiện tại trong Quỷ Y môn hắn có vai vế lớn nhất.
"Sư bá." Sở Phi hơi hơi khom người, "Chuyện trong cung không sai biệt lắm đã được an bài thoả đáng, đi làm ngự y bất quá là chuyện nhất thời, ta cùng với hoàng thượng chỉ có ước hẹn ba năm, hơn