Đầy người Mộc Hương tản ra vết máu, nửa thân mình ngâm trong nước, sắc mặt Thanh Đại cũng cực kỳ tái nhợt, cố gắng hết sức nâng Mộc Hương nghiêng người dựa vào bức tường lạnh như băng, chỉ lộ ra một cái đầu ở trong nước.
Sở Phi cắn chặt răng, Quỷ Y môn lại có địa phương không có nhân tính như vậy, đúng là đáng hận, hai nữ tử yếu đuối, bọn hắn cũng nhẫn tâm bỏ tù ở trong này.
Thời thịnh Vân quốc Bộc Dương Vinh Thánh tự cho là thống trị vô cùng tốt, nhưng Quỷ Y môn cũng có hình phạt riêng làm cho người ta sợ hãi.
Sở Phi bước vào bên trong thủy lao, Thanh Đại thấy Sở Phi đến đây, trong mắt hiện lên một tia hỉ sắc: "Chưởng môn."
Lập tức lại ảm đạm xuống, nhìn về phía Mộc Hương, Mộc Hương phát sốt rất cao, đã bị hôn mê, võ công bị phế đi không có nội lực che chở, tình huống bây giờ thập phần nguy cấp.
Sở Phi đưa tay bắt mạch cho Mộc Hương, tay kia thì quấn lấy eo của Mộc Hương, đem Mộc Hương ôm lấy, quay đầu nói với Thanh Đại: "Chính tỷ còn có thể đi sao?"
"Ân." Thanh Đại gật đầu.
Sở Phi ôm Mộc Hương từ trong nước đi ra ngoài, Thanh Đại đi vài bước, lay động một chút, lại mạnh mẽ áp chế thân thể theo Sở Phi đi ra ngoài.
Thủy lao âm u ẩm ướt, đã lâu không thấy ánh mặt trời, vừa đi ra ngoài bất chợt Thanh Đại theo bản năng che ánh mắt lại.
"Làm sao vậy?" Sở Phi quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Đại.
"Không có việc gì, giúp Mộc Hương đi phòng ta đi..." Thanh Đại lắc đầu.
"Ân, tỷ yên tâm, Mộc Hương còn cứu được." Sở Phi trấn an nói.
Thanh Đại suy yếu gật đầu, xem như nhẹ nhàng thở ra, có hứa hẹn của Sở Phi, nàng cũng có chút an tâm, đệ tử chân chính của Huyền Minh nhất định có một chút kỳ kỹ không muốn người khác biết.
Lần này Sở Phi trở về, lấy ra quyết đoán của chưởng môn nên hiện tại môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn bắt đầu có chút kính sợ Sở Phi, cho nên sau đó nàng phân phó mọi người chuẩn bị chăn bông và bồn tắm dược liệu, bọn họ dùng thời gian nhanh nhất đưa vào phòng của Thanh Đại.
Sở Phi dùng châm giúp Mộc Hương ổn định thương thế và bệnh tình, ở Quỷ Y môn không có nhiều cấm kỵ như vậy, hơn nữa toàn bộ phương tiện đều rất đầy đủ, nàng lại một lần nữa dùng Chúc Do thuật.
Trong Chúc do thuật phân làm mười ba loại, cũng được gọi là Chúc Do Thập Tam khoa, lần trước giúp tiểu hoàng tử chữa bệnh, là dùng khoa thứ năm, tiểu nhi khoa.
Hiện tại sử dụng cho Mộc Hương đúng là khoa thứ nhất, phóng mạch, chuyên trị thương tổn đàm suyễn, và với tất cả nội chứng.
Trong cơ thể Mộc Hương có hàn khí rất nặng, nội thương cũng không nhẹ, tạng phủ đều có tổn thương khác nhau.
Các khoa của Chúc Do thuật, mặc dù ước chừng không cần châm cứu, nhưng khoa thứ mười ba thế nhưng cũng là khoa châm cứu, Chúc Do Thập Tam khoa và Quỷ Môn Thập Tam châm đều dựa vào châm cứu, cái gọi là trăm sông đổ về một biển, ước chừng nói chính là đạo lý này đi.
Hơn nữa Mộc Hương bị phế võ công, bị thương gân cốt, khoa thứ mười ba trong Chúc Do thuật là khoa châm cứu, chủ trị gân cốt nội thương với hết thảy tạp chứng.
Nói cách khác, châm cứu thông thường, gân mạch tổn thương cũng có thể dùng khoa thứ mười ba đến trị.
Dùng hai kỳ thuật trong một lần thật rất ít, cũng tổn thương linh lực của thầy thuốc, may mắn Sở Phi trời sinh có tư chất chất tốt, có thể tiếp tục chống đỡ.
Bất quá thương thế của Mộc Hương quá nặng, nên chuyện này cũng là hành động bất đắc dĩ.
Sở Phi đốt xong phù chú, sau đó đút cho Mộc Hương uống.
Lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Thanh Đại luôn khẩn trương canh giữ ở một bên nói: "Nàng không có việc gì, rất nhanh là tốt rồi, nhưng thật ra là tỷ, cũng bệnh không nhẹ, ta sớm kêu người chuẩn bị nước ấm, tự mình tỷ có thể giải quyết thương thế của mình, ta cũng không lắm việc làm gì, Mộc Hương có ta trông coi, không có việc gì.
Vấn đề khác, chờ Mộc Hương tốt lên rồi nói sau, có thể không?"
"Ta muốn cùng nàng." Thanh Đại hốc mắt phiếm hồng, Mộc Hương như thế nào ngốc như vậy, rõ ràng không thích mình, còn ngốc hề hề chạy tới thay mình nhận tội, cái này hay rồi, hai người cùng nhau chịu tội.
"Đừng như vậy, tỷ ngã bệnh ai chiếu cố nàng, mau chóng làm cho mình khôi phục, lại đến trông chừng Mộc Hương, không tốt sao?" Sở Phi xoa bàn tay của Thanh Đại, lạnh như băng không có một chút độ ấm, làm nàng rất đau lòng.
Thanh Đại cũng hiểu mình ở nơi này là vô dụng, cắn chặt răng: "Ta đi trước, phiền toái chưởng môn chiếu cố nàng."
Sở Phi gật đầu, mặt khác dặn dò hai nữ đệ tử chiếu cố Thanh Đại, còn mình thì một tấc cũng không rời, coi chừng Mộc Hương.
Kỳ thật Mộc Hương là người thật sự rất tốt, Sở Phi suy nghĩ rất nhiều, từ vừa mới bắt đầu, Mộc Hương chiếu cố mình tỉ mỉ, chu đáo, thích mình nhưng cho tới bây giờ cũng không miễn cưỡng mình.
Đối với Thanh Đại, Mộc Hương kỳ thật làm càng nhiều hơn, chỉ là đều lặng yên không một tiếng động, chưa bao giờ nói ra.
Sở Phi là người ngoài cuộc, nhìn ra được Mộc Hương đối với Thanh Đại không bình thường, chỉ là không biết vì sao Mộc Hương vừa gặp phải Thanh Đại liền rút lui.
Nhưng Thanh Đại nếu thật có việc, nàng tuyệt đối sẽ không tiếc tánh mạng của mình.
Lúc này đây, nếu không phải Mộc Hương giúp Thanh Đại chịu phạt, bị phế võ công đúng là Thanh Đại.
Gìn giữ một người như vậy, nếu không phải có lòng thì nhất định làm không được, nhưng mà không biết Mộc Hương còn kiêng kỵ điều gì, Sở Phi cũng không thể nhúng tay, chỉ có thể hi vọng sau chuyện này, hai người bọn họ có thể có tiến triển.
Bởi vì Sở Phi dốc lòng chiếu cố, tốc độ hồi phục của Mộc Hương hết sức kinh người, Mộc Hương lộ vẻ mặt tái nhợt dựa ở đầu giường uống thuốc, vậy mà vẫn nhịn không được hay nói giỡn với Sở Phi: "Khó trách lần trước Thập Tam bị thương khôi phục chậm, nguyên lai là y thuật của ta quá kém, sư phụ ẩn dấu thiệt nhiều đồ vật này nọ cho muội nha."
Sở Phi bất đắc dĩ cười nói: "Sư tỷ lại không đứng đắn, cẩn thận một hồi Thanh Đại sư tỷ giáo huấn tỷ đó."
Nhắc tới Thanh Đại, Mộc Hương trầm mặc một lát, chỉ mải miết đem thảo dược đắng chát uống hết, lau miệng, đưa chén cho Sở Phi: "Uống xong."
"Sư tỷ, tỷ đây là tội gì trốn tránh Thanh Đại, bất quá chỉ làm hai người cùng nhau bị thương tổn, bị tra tấn, chấp nhận nàng, có khó như vậy sao?" Sở Phi có điểm nhịn không được.
"Thập Tam, kỳ thật vấn đề không phải ta không chịu chấp nhận Thanh Đại, mà là..." Mộc Hương ngẩng đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ, "Mà là ta không xứng với nàng."
"Vì sao nói như vậy?" Sở Phi cảm thấy khó hiểu.
"Thập Tam, muội vẫn không rõ sao, ta chịu khổ thầm mến muội rất lâu, đúng vậy, ta đã buông bỏ.
Nhưng ta không thể bởi vì muội không tiếp thụ ta, thì ta đi tìm Thanh Đại, như vậy đối với nàng không công bằng.
Huống chi ta làm như vậy rất hèn hạ, muội nói đi, ta như vậy Thanh Đại làm sao chịu nổi.
Ta chỉ cần giống như bây giờ, thủ hộ nàng giống trước đây, ta cũng thấy thực thỏa mãn."
Sở Phi cảm thấy không có gì để nói, thế nhưng vì lý do như