Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Linh Quỳnh từ chối trở về, Giáng Canh dù nói thế nào đều không được.
Cuối cùng Giáng Canh cũng không thể thuyết phục Linh Quỳnh, đành phải đi về báo cáo với các trưởng lão, thương lượng đối sách.
Rắn đen cuộn lại trên mặt bàn, đang nuốt từng quả nho một.
Loại nho này không biết được Giáng Canh mua từ nơi nào, mỗi quả đều ẩn chứa linh khí nồng đậm.
Rắn đen rất thích ăn.
Linh Quỳnh nằm ở bên cạnh, nhìn chằm chằm nó không chớp mắt.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Rắn đen bị nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, thân thể vặn vẹo uốn éo.
Ăn của ngươi hai quả nho, đừng hẹp hòi như vậy chứ!!
Linh Quỳnh sờ sờ cằm, "Ngươi nói xem, nếu ta mang vảy rồng của ngươi đem bán, thì sẽ lời được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Đuôi rắn đen vỗ "bốp bốp" lên bàn, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi nằm mơ đi! Lầu Tinh Lạc, quản cho tốt nữ nhân của ngươi, hám tiền đến điên rồi!"
"Khụ khụ. . ." Lầu Tinh Lạc bị sặc nước bọt.
Hắn quay đầu nhìn rắn đen, ngữ khí lãnh đạm: "Ngươi nói lung tung gì đó?"
"A, ta đã nhìn thấu tất cả." Rắn đen ngẩng cái đầu cao quý của mình lên, "Còn không thừa nhận!"
Lầu Tinh Lạc: ". . ."
Lầu Tinh Lạc quan sát biểu cảm của Linh Quỳnh, thấy nàng đang cười tủm tỉm, không có bất kỳ tức giận hoặc là cảm xúc nào khác, trong lòng lại nảy lên một chút cảm giác kỳ dị.
Lầu Tinh Lạc đi qua đem rắn đen ném ra ngoài cửa sổ, "Ta dự định ngày mai sẽ quay về Phạm Không thành."
"Được nha."
"Ngươi. . . Muốn đi cùng ta không?"
"Đương nhiên, ngươi ở chỗ nào ta ở đó!"
". . ."
Lầu Tinh Lạc hơi ngập ngừng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt trở về, chỉ 'Ừm' một tiếng.
. . .
Phạm Không thành còn náo nhiệt hơn so với thời điểm trước.
Chuyện thứ nhất khi Linh Quỳnh vào thành chính là mua mua mua, trải nghiệm cảm giác vui sướng khi mua sắm.
"Kia có phải Thiếu thành chủ không?"
"Hình như đúng rồi. . ."
" Thiếu thành chủ đã trở về!"
"Hắn thật sự có được rồng sao?"
"Chuyện này sao có thể giả, ngươi nhìn những người tới Phạm Không thành của chúng ta gần đây đi, đều là vì Thiếu thành chủ."
Lầu Tinh Lạc tốt xấu gì cũng sống ở Phạm Không thành nhiều năm như vậy, người trong thành coi như có người không biết, thì cũng sẽ có người gặp qua hắn.
Cho nên Lầu Tinh Lạc mới chỉ vào thành một lát, liền bị người ta nhận ra.
. . .
"Tránh đường tránh đường!"
Thị vệ phủ thành chủ xua đuổi người dân, dọn ra một con đường, một nhóm người xông vào trong cửa hàng.
"Tất cả mọi người ra ngoài!!"
Những người còn lại bên trong cửa hàng không dám đối nghịch với thị vệ phủ thành chủ, mau chóng rời đi.
Mặt Lầu Lăng Vũ âm trầm bước vào cửa, ánh mắt quét đến nam nhân ngồi ở một bên uống trà, mặt càng khó coi.
Hắn vậy mà thật sự dám trở về. . .
"Các ngươi đứng đây làm gì!" Lâu Lăng Vũ nhìn về phía đám người ở cầu thang lầu một, "Còn chưa cút sao?"
Giáng Canh đứng nghiêm, không chút cử động, thậm chí không thèm liếc nhìn Lầu Lăng Vũ.
Lầu Lăng Vũ ở Phạm Không thành đã quen ngang ngược càn rỡ, tất cả mọi người ở đây đều phải xem sắc mặt hắn làm việc.
Chưa từng có ai dám coi thường hắn.
Lầu Lăng Vũ hạ lệnh: "Đem bọn hắn ra ngoài đánh cho ta!"
"Lầu Lăng Vũ." Lầu Tinh Lạc đặt chén trà xuống, ngữ khí lãnh đạm, "Ngươi gấp cái gì, ngươi không cần. . ."
Lầu Lăng Vũ hừ lạnh ngắt lời hắn, "Gấp làm gì, ngươi cũng chạy không thoát! Còn đứng đó thất thần làm gì, muốn ta tự mình động thủ sao?"
Thị vệ lập tức tiến lên đuổi người.
Bỗng có tiếng bước chân xuống cầu thang từ sau đám người.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía sau.
Cô gái có gương mặt tuyệt sắc mặc bộ váy hoa màu tím, từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống.
Tư thái ưu nhã thong dong, sự tự phụ, tự tin được phát ra từ trong xương cốt, như công chúa điện hạ của nước nào đó.
Lầu Lăng Vũ sau khi nhìn thấy rõ người, con ngươi co rụt lại, cả kinh nói: ". . . Là ngươi!"
Hai người này quả nhiên là cùng một bọn!
"Đây không phải Lầu Nhị công tử sao?" Linh Quỳnh mở quạt xếp ra, khẽ động hai lần, giống như chào hỏi bạn cũ lâu ngày không gặp, "Đã lâu không gặp."
Lầu Lăng Vũ phất tay "Bắt cô ta lại cho ta!"
Lần trước hắn bị sỉ nhục, hôm nay nhất định phải đòi lại bằng hết!
Thị vệ tiến về phía cầu thang, Giáng Canh mang người ngăn bọn hắn lại.
Binh khí va chạm nhau, chỉ lóe lên bóng mờ mờ trên không trung, Linh Quỳnh hơi tựa vào tay vịn, nhàn nhã nhìn bọn họ đánh nhau.
". . . Tự mình chuốc lấy cực khổ." Lầu Tinh Lạc lắc đầu, yên lặng bổ sung những lời trước đó chưa nói hết.
Hà tất phải trêu chọc vào người của cô.
Nhạc Lộc sơn trang có lẽ là mang theo những người giỏi nhất để bảo vệ cô, người bình thường