Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
"Cha, cô ta làm sao có thể......"
Thành chủ đưa tay ra hiệu Lầu Lăng Vũ im lặng, Lầu Lăng Vũ không hiểu nhưng cũng không dám đối nghịch với cha mình.
Thành chủ quan sát tỉ mỉ Linh Quỳnh trong phút chốc, có thể cũng cảm thấy người này không giống với người trong tưởng tượng của mình lắm.
"Ngươi là Nguyệt Tiêm Khôi sao?"
Linh Quỳnh cười mỉm, không trả lời.
Thành chủ coi như cô đã thừa nhận.
Lúc Kim Long xuất thế, có người từng thấy cô ta, mọi người còn tưởng rằng cô triệu hồi Kim Long.
Về sau Yến Vi Sơn đứng ra nói rằng không phải cô làm, sau đó cũng không có ai gặp lại cô lần nữa.
Ai có thể ngờ tới, cô ta và Lầu Tinh Lạc ở cùng một chỗ.
Hai người này làm sao lại có quan hệ với nhau cơ chứ?
Còn có con rồng kia......
"Cha, cô ta chính là ma đầu kia, lần trước còn hại chúng ta như vậy." Lầu lăng Vũ nhẫn nhịn trong chốc lát, thật sự là nhịn không được nói "Nếu bắt được cô ta lại, chúng ta có thể lập công lớn."
Thành chủ: "......"
Thành chủ không để ý đến Lầu Lăng Vũ, cũng không đề cập tới chuyện lúc trước "Nguyệt tộc trưởng đến Phạm Không thành có chuyện gì quan trọng không?"
Linh Quỳnh: "Ở đây không chào đón ta sao?"
Thành chủ: "......"
Ngươi tự hỏi lương tâm của mình đi, có chỗ nào chào đón ngươi à?
Không rõ thân phận của mình là gì sao?
Thành chủ suy nghĩ trong phút chốc, trầm giọng nói: "Tất nhiên nếu đã về, trước tiên phải hồi phủ đã. Nếu Nguyệt tộc trưởng không chê, hãy đến phủ ở chơi vài ngày."
Câu trước là nói với Lầu Tinh Lạc.
Còn câu tiếp theo là nói với Linh Quỳnh.
"Cha?"
Lầu Lăng Vũ không hiểu tại sao phải mời Linh Quỳnh cùng về phủ.
Đây chính là ma đầu đó!
Bây giờ bọn họ nên bắt cô lại, sau đó triệu tập người của toàn thành tới xử quyết cô là xong.
"Con ngậm miệng lại đi." Thành chủ thấp giọng quát một tiếng.
Lầu Lăng Vũ trừng mắt, không hiểu tại sao mình bị quát.
Thành chủ: "Nguyệt tộc trưởng nghĩ như thế nào?"
Linh Quỳnh nhìn Lầu Tinh Lạc, cười cười nói: "Nếu hắn không có ý kiến, ta cũng không có ý kiến."
Thành chủ híp mắt lại một chút, nhìn về phía trưởng tử của mình đã không gặp một thời gian.
Lầu Tinh Lạc chậm rãi lên tiếng: "Được."
......
Thành chủ vốn định sắp xếp cho Linh Quỳnh một chỗ ở riêng, nhưng bị Lầu Tinh Lạc từ chối.
Đúng, là Lầu Tinh Lạc từ chối.
Thành chủ không nói gì thêm, sảng khoái sắp xếp cho bọn họ ở chung một viện.
"Ngươi ở cùng một chỗ với ta mới tương đối an toàn." Lầu Tinh Lạc đẩy cửa viện của hắn ra, giải thích với Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh không có ý kiến, đồng thời rất vui vẻ hỏi: "Chúng ta ngủ chung phòng sao?"
"......" Lầu Tinh Lạc chỉ vào một gian phòng gần đó "Ngươi ở phòng kia đi."
Khuôn mặt nhỏ của Linh Quỳnh lập tức xị xuống "Ừm."
Lầu Tinh Lạc lại đi sắp xếp chỗ ở cho bọn người Giáng Canh.
"Cha ngươi bị sao vậy?" Linh Quỳnh đi theo phía sau Lầu Tinh Lạc "Ta luôn cảm thấy ông ta không có ý tốt, liệu ông ta có mưu đồ gì hay không?"
Ông ta vậy mà không báo cảnh...... Không phải, không gọi người đến bắt tên ma đầu là cô.
Còn mời cô vào phủ.
Cái này không phù hợp với tác phong của đám người danh môn chính phái chút nào.
"Hắn không biết ngươi và ta có quan hệ thế nào." Lầu Tinh Lạc nói: "Hẳn là tạm thời không muốn đắc tội với ngươi."
Thành chủ cũng không dễ đối phó như Lầu Lăng Vũ đâu .
"Vậy ngươi và ta có quan hệ thế nào?" Linh Quỳnh cười ngọt ngào hỏi từ phía sau.
Lầu Tinh Lạc: "......"
Lầu Tinh Lạc không trả lời vấn đề này, dặn nàng không nên đi lung tung, sau đó trực tiếp trở về phòng của mình.
Linh Quỳnh: "......"
Linh Quỳnh đạp hai cước vào bụi cỏ nhỏ trong viện, đi bộ vào phòng .
Trong khoảng thời gian ngắn, Giáng Canh đã sắp xếp gần xong gian phòng, vừa đoan trang tráng lệ, lại thoải mái, tiện nghi.
Một lúc sau, thành chủ sai người đưa tới một ít đồ ăn.
Giáng Canh không để Linh Quỳnh ăn, một lần nữa chuẩn bị đồ ăn lại cho cô.
Linh Quỳnh đang có tâm trạng không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tự nhiên là bắt bẻ vô cùng, cũng không ăn được mấy miếng.
......
Bóng đêm yên lặng, ngập tràn sương mù.
Lầu Tinh Lạc bị thành chủ phái người tới gọi đi.
Thành chủ và mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng đều ở phủ thành chủ, một đám người ngồi đoan chính, bày ra khí thế tam đường hội thẩm.
Lầu Tinh Lạc đứng ở giữa, lưng thẳng tắp, không mảy may có chút khiếp sợ nào.
"Lầu Tinh Lạc, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?" Thành chủ trầm giọng thẩm vấn.
Lầu Tinh Lạc ngước mắt nhìn sang "Có tội gì?"
Thành chủ dùng ánh mắt 'Không biết hối cải' nhìn hắn, "Cướp bảo vật, gϊếŧ Nhị di nương của ngươi, cấu kết với ma đầu bắt cóc Lăng Vũ, ngươi nói xem ngươi có