Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
Lầu Tinh Lạc bận xử lý chuyện của Phạm Không thành, thời gian ở bên Linh Quỳnh giảm bớt rất nhiều.
Linh Quỳnh cũng không rảnh rỗi mà đợi mãi ở phủ thành chủ, cô dẫn Giáng Canh ra ngoài tiêu dao vui vẻ.
Giáng Canh sợ bị người ta phát hiện, còn đặc biệt làm ra một cái vòng tay đưa cho Linh Quỳnh, khi đeo lên thì người ngoài nhìn vào sẽ thấy một gương mặt khác.
Linh Quỳnh cũng không muốn lúc bản thân đang vui sướng thì bị người hô to 'Ma đầu', cho nên rất ngoan ngoãn mà đeo lên.
Mỗi lần Lâu Tinh Lạc trở về, đều phát hiện nếu đồ vật trong viện không thay đổi thì trong phòng sẽ có thêm đồ vật mới.
Linh Quỳnh dường như không chỉ thích quần áo đẹp, còn rất thích các loại đồ vật xinh đẹp khác.
Mặc kệ có cần dùng hay không, chỉ cần đẹp mắt, đều mua về hết.
Chả biết đây là bệnh gì, có chữa được không nữa.
. . .
"Có người chết!!"
Phạm Không thành chưa bình yên được bao lâu thì trong sáng sớm ngày nào đó, bị một tiếng kêu 'Có người chết' này phá vỡ.
Một 'xác chết' được treo ở cửa chính của một cửa hàng, chủ quán vừa mở cửa thì đã sợ chết khiếp.
"Tình trạng của cái xác chết này có phải giống như lời truyền lần trước không? Ma đầu Nguyệt Tiêm Khôi kia đến rồi ư?!"
"Không thể nào..."
"Sao còn chưa bắt được ả ta?!"
"Ả đến Phạm Không thành của chúng ta làm gì ? Sẽ còn có người chết nữa sao?"
"Phong ba trước đó mới trôi qua được bao lâu đâu, Phạm Không thành năm nay phạm *Thái Tuế sao?"
(*) Phạm Thái Tuế: Thái Tuế là người quyết trong việc quyết định hung – cát của mỗi người trong một năm. Phạm Thái Tuế đồng nghĩa với việc rước nhiều vận xui, vận hung về cho mình.
Trong nháy mắt, tin tức Ma • Nguyệt Tiêm Khôi • đầu xuất hiện truyền khắp Phạm Không thành. Bởi vì cỗ thi thể kia mà lại có không ít người lâm vào khủng hoảng.
Nhờ những lời nói được truyền khắp ở bên ngoài, cô sắp biến thành quái vật ba đầu sáu tay rồi.
Linh Quỳnh thật sự cạn lời.
Cô đâu có quan hệ gì với chuyện này đâu?
Một xu cũng không liên quan!!
Linh Quỳnh phồng má đi tới đi lui trong sân, tức giận không hề nhẹ.
Lầu Tinh Lạc từ bên ngoài bước vào, Linh Quỳnh nhào vào lòng ngực hắn.
Lầu Tinh Lạc đỡ lấy cô, còn chưa lên tiếng, Linh Quỳnh đã ôm eo của hắn, ngẩng đầu nói: "Ta muốn mượn con rồng của chàng."
Con ngươi của tiểu cô nương trong suốt chứa đầy ủy khuất, Lầu Tinh Lạc theo bản năng mà nói 'được' .
Sau đó mới lên tiếng: "Con yêu thú kia hẳn còn ở trong thành, ta sẽ nghĩ biện pháp tóm nó."
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng, "Ta phải tự tay đi bắt con yêu thú đã hủy hoại thanh danh của ta mới được."
Lầu Tinh Lạc: "..."
Thanh danh nàng vốn không tốt rồi.
Lầu Tinh Lạc đưa rắn đen cho cô, "Có cần ta hỗ trợ không?"
"Không cần, ta tự mình làm là được, ba ba ta đây là chuyên nghiệp trong làng bắt yêu thú đó!"
Linh Quỳnh dùng sức bóp rắn đen, hai mắt rắn đen bỗng trắng dã, linh hồn bé nhỏ bị bóp đến mức như lìa khỏi xác.
Lầu Tinh Lạc: "??" Ba ba?
. . .
"Đây chính là chuyên nghiệp mà ngươi nói đó hả?"
Rắn đen tức giận mà vỗ đuôi xuống đất, tro bụi bay tứ tán trong không khí.
Lấy nó làm mồi nhử mà chuyên nghiệp ấy hả?
Chuyên nghiệp chỗ nào?
Nó là Thần thú đó!
Không cung phụng nó như tổ tông, chí ít cũng phải tỏ chút lòng tôn kính với nó chứ!
"Là ngươi gây sự, đương nhiên ngươi phải giải quyết rồi." Linh Quỳnh nói rất hùng hồn, "Ta chỉ để ngươi dẫn dụ nó tới mà thôi, cũng không phải ta để ngươi sinh con với nó đâu, ngươi kích động cái gì?"
Rắn đen: "..."
Mời nói tiếng người!!
Đây là những lời mà một tiểu cô nương như cô có thể thốt lên đấy à?
Được rồi, đây chính là ma đầu, chuyện gì cũng có thể nói được.
"Ta nói với ngươi một bí mật, thế nào?" Rắn đen thu nhỏ một xíu, cuộn tròn thân thể lại, đầu ngẩng cao, không có ý tốt nhìn Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh rất phối hợp, "Bí mật gì?"
Rắn đen cười quái dị, "Chuyện này có quan hệ với Lầu Tinh Lạc đấy, ngươi chắc chắn muốn nghe đúng không?"
Linh Quỳnh liếc nó, "Tự nhiên ngươi kể chuyện bí mật cho ta nghe làm gì? Người có mưu đồ gì?"
Rắn đen lẩm bẩm một tiếng, "Tâm tình bản long đang tốt, không muốn nhìn ngươi bị lừa."
Linh Quỳnh nhướng mày, dường như khá hứng thú, "Nói nghe xem thử.."
Rắn đen: "Ngươi còn nhớ lúc ngươi cứu hắn không?"
Linh Quỳnh gật đầu: "Ừm ừm."
Rắn đen: "Lúc ấy hắn ta vốn muốn chạy đi nhưng sau đó phát hiện bản thân trúng độc không thể giải, vừa lúc chạy chưa được bao xa, nên mới trở lại."
Rắn đen dừng xíu rồi nói tiếp: "Mọi việc về sau đều là hắn đang lợi dụng ngươi, hắn muốn ngươi tìm thuốc giải giùm hắn. Hắn chỉ giả bộ ôn hòa thôi, thật ra nội tâm của cẩu nam nhân này rất âm u, hèn hạ, nhỏ nhen và vô sỉ!"
"Ta biết."
"..." Rắn đen ngơ ngác "Ngươi biết?"
Linh Quỳnh: "Đúng vậy."
Trước đó Linh Quỳnh đã cảm thấy Lầu Tình Lạc không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn