Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên, lấy vị trí của cô làm trung tâm, xung quanh đâu đâu cũng có những chùm sáng li ti tỏa sáng rực rỡ, như đèn lồng lan tỏa ở nơi phương xa.
Không có lời nào để diễn tả sự rung động thị giác này được.
Tia sáng lung lay trong gió, giống như một biển sao băng đang đổ ập xuống, mà bọn họ chính là những người đứng trong biển sao băng ấy.
Đổi thành cô gái nào thì cũng sẽ có cảm thấy rất lãng mạn.
Linh Quỳnh phát hiện những đốm sáng kia đều là những bông hoa nhỏ, giống như loại hoa trên thẻ.
"Đây là hoa gì?"
"Tuyết Linh Hoa." Lâu Tinh Lạc nói: "Nó chỉ nở vào ban đêm, và thời khắc tỏa sáng chỉ kéo dài đến bình minh."
Khi trời sáng, bọn chúng sẽ khô héo.
Tuyết Linh Hoa mười năm mới mở một lần, mà mỗi lần nở hoa chỉ có một hai canh giờ, rất hiếm thấy.
"Thích không?"
"Thích." Đôi mắt long lanh của tiểu cô nương phản chiếu biển hoa, hai đầu lông mày đều mang theo một tia vui sướng.
Có cô gái nào mà không thích chứ!
Thứ này quá đẹp rồi đó!
Nếu đổi cảnh này vào một game bình thường thì đây tuyệt đối mà chỗ các cặp tình nhân hay đến nhất.
" Lâu Tinh Lạc."
"Hả?"
"Ta muốn hôn chàng."
"......"
Lầu Tinh Lạc suýt chút nữa ngạt thở đến chết.
Nàng đừng có mà thẳng thắn như thế được không?
Lầu Tinh Lạc chủ động nghiêng người qua.
Tia sáng của Tuyết Linh Hoa thay đổi, nó tựa như đom đóm, sáng tối xen lẫn.
Khi gió thổi qua, tia sáng cuốm lên trời, từng đốm sáng rực rỡ nhẹ nhàng rơi xuống, rất giống hạt cát bạc rơi xuống từ dải Ngân Hà.
---
Màu trắng từ từ chiếm màn đêm tối tăm, ánh sáng lại một lần nữa trở về với mặt đất.
Tuyết Linh Hoa sáng nhấp nháy dần dần tối đi.
Linh Quỳnh gối lên tay Lâu Tinh Lạc, trước mặt là thanh giao diện tiến độ.
Linh Quỳnh chỉ liếc nhìn nó một cái rồi tắt đi, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Nội dung trên mặt thẻ hơi không phù hợp với trẻ em, không thể tiết lộ.
Cái trò chơi rác rưởi này chắc chắn không phải trò chơi đứng đắn gì!
Cô nhìn sang người bên cạnh, không thể không liên tưởng đến hình ảnh trên tấm thẻ.
Rất......
Rất muốn thử xem.
Linh Quỳnh nhắm hai mắt lại, coi như là hỏng có phúc lợi như trên mặt thẻ thì cũng phải có những lợi ích khác, phải không?
...
Khi Linh Quỳnh và Lầu Tinh Lạc trở về phủ thành chủ thì Giáng Canh vội vã chạy ra đón.
"Tiểu tổ tông, ngài đi đâu vậy?" Hôm nay từ lúc thức dậy đã không thấy người, dọa tim hắn như muốn rớt ra ngoài.
Sao lúc ra ngoài tiểu tổ tông không nói trước với bọn họ chứ!
"Ra khỏi thành."
Giáng Canh nhìn Lâu Tinh Lạc một chút, lanh mắt nhìn thấy vết tích ở cổ áo không được che kín, biểu cảm liền trở nên tế nhị.
Giáng Canh giả bộ như không trông thấy gì cả, đi chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ cho Linh Quỳnh .
"Cẩu nam nữ."
Rắn đen cuộn trên cây cột trong hành lang, thật sự là không nhịn được, trực tiếp lên tiếng mắng chửi.
Kết quả chính là bị Lâu Tinh Lạc kéo đi.
Kiểu túm đuôi đi thôi ấy mà.
Vài ngày sau, Linh Quỳnh cũng không thấy rắn đen nữa, cũng không biết là bỏ chạy rồi, hay là đang bị Lâu Tinh Lạc phạt.
Vài hôm sau thì cô mới gặp lại rắn đen, nó bị treo rủ xuống cây như một vật trang trí, cóc thèm đếm xỉa đến ai.
Thình thoảng rắn đen cũng hay gây chuyện, lần nào cũng bị phạt nhưng chẳng bao giờ nhớ lâu.
Tuy bây giờ nó đã thăng cấp thành thần thú, nhưng não của nó vẫn còn là của một con yêu thú.
Linh Quỳnh dùng khoảng một năm để đi rút tấm thẻ cuối cùng, ngẫm lại một chút số tiền cô đập vào, đoán chừng có thể mua được thêm vài cái Phạm Không thành luôn.
Sau khi Linh Quỳnh rút được tấm cuối cùng, theo bản năng là muốn ngưng rút lắm rồi.
Nhưng mà lại nhớ tới tấm hình trên trang chủ kia......
Linh Quỳnh cũng chỉ có thể khóc chít chít mà tiếp tục rút.
Từ khi Lầu Tinh Lạc lên làm thành chủ đã quản lý Phạm Không thành trở nên tốt hơn trước kia gấp bội.
Linh Quỳnh mang danh là ma đầu, nhưng lại không có cốt cách ma đầu, cả ngày chỉ trầm mê vào mua mua mua.
Khả năng đây chính là ma đầu giả rồi.
Nhưng mà nghĩ lại bây giờ người ta đã dẫn dắt các tiểu đệ đi khắp nơi tẩy trắng...... Hình như cũng không có gì kỳ quái.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Linh Quỳnh cũng ở lại cái thế giới này thêm 3 năm.
3 năm này Yến Vi Sơn cũng có tới tìm nàng một lần, hỏi chuyện liên quan tới hồi sinh.
Yến Vi Sơn bày ra khí thế hùng hổ, Linh Quỳnh suýt chút nữa còn cho là hắn đã phát hiện ra có gì không đúng, đến tìm nàng tính sổ.
Cũng may là không phải.
Yến Vi Sơn tới hỏi chuyện khác, cách lúc thu thập đủ nguyên liệu còn rất xa.
Linh Quỳnh thở phào, khi đám người Yến Vi Sơn tìm đủ, thì cô cũng đã chuồn đi rồi.
...
Linh Quỳnh quyết định xong thời gian rời khỏi phó bản, Lấp Lánh hơi nghi hoặc.
【 Tình yêu à, ngài có chút không nỡ nào với hắn không?】
Linh Quỳnh nhìn qua bóng lưng