Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh ôm lấy cái đĩa, cầm trái cây và cắn, vị ngọt ngọt chua chua lan tỏa trong miệng.
Linh Quỳnh vừa ăn một miếng, vừa kéo tay áo Lâu Tinh Lạc, giọng mềm mại nói: "Hay là chàng cũng cho ta ăn được không?"
Lâu Tinh Lạc: "......"
Thân là con gái mà sao lại không đứng đắn vậy?
"Đừng quậy nữa." Lầu Tinh Lạc không cho Linh Quỳnh nếm thử "Bây giờ là mấy giờ hả."
Linh Quỳnh âm thầm đổi nghĩa của câu "Vậy chờ đến tối là được đúng không?"
"......"
Lâu Tinh Lạc muốn trầm Zn luôn.
"Thành chủ." Có người từ bên ngoài đi vào, ghé sát vào lỗ tai hắn rồi nói hai câu.
Lâu Tinh Lạc lập tức nói: "Ta có chút chuyện cần phải xử lý."
Linh Quỳnh bĩu môi "Ồ."
Lâu Tinh Lạc cúi người hôn lên trán cô: "Ta đi đây."
"Vậy chúng ta có thể làm chuyện kia vào buổi tối không?" Linh Quỳnh kéo tay áo hắn không buông, cô ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt ấy giống như mang theo một loại sức mạnh nào đó làm cho người ta thần hồn điên đảo, Lâu Tinh Lạc vô ý thức nói một tiếng được.
Dứt lời là hắn lập tức lui về sau một bước.
Linh Quỳnh cười, buông ra tay áo của hắn, bộ dạng vẫn ngoan ngoãn, chuẩn mực "Ta chờ chàng."
"......"
Lâu Tinh Lạc thở dài, xoa xoa đầu nàng, rời đi cùng người nọ.
Sau khi Lâu Tinh Lạc rời đi, Linh Quỳnh lại bắt đầu rút thẻ một cách nhàm chán, có tiền thì đập thôi, không rút là quá lãng phí.
Hai tấm cuối cùng dù thế nào cũng phải rút ra cho bằng được.
Không rút được ra thì cô sẽ khó chịu!
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt.
Linh Quỳnh chẳng biết bản thân đã rút bao nhiêu lần và cuối cùng cũng thấy vầng hào quang màu vàng sáng lóa lên khi rút trúng thẻ.
Mặt thẻ từ từ lật lại.
Bối cảnh là một đám hoa trắng như tuyết nở rộ rực rỡ.
Linh Quỳnh tỉ mỉ mà nhìn đi nhìn lại mấy lần, ngoại trừ những đóa hoa trắng như tuyết kia ra thì ứ có thứ khác.
Đây là chỗ nào?
Mặt thẻ chưa có ký hiệu, chứng minh còn chưa tới thời điểm cần sử dụng.
Linh Quỳnh liếc lại vào giao diện tiến trình, chỉ còn thiếu một tấm cuối cùng.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay để cổ vũ
Không phải chỉ là một tấm cuối cùng thôi à.
Ba ba nhất định có thể rút được!
Linh Quỳnh lật lại những tấm thẻ đã thay đổi trước đó, càng ngắm càng vui sướng.
Nhãi con sao lại đẹp thế này hả trời!
Úi giời, đây chính là filter thịnh thế mỹ nhan trời sinh rồi đó.
Người đàn ông đẹp trai quả nhiên có thể làm người ta vui vẻ.
Linh Quỳnh bỗng thở dài, nếu không phải một người thì càng vui hơn.
Hậu cung ba ngàn giai lệ nó không thơm sao?
Thơm vô cùng!!
【 Tình iu, chúng ta vẫn nên chung thủy thôi.】
Lấp Lánh khuyên một câu.
Linh Quỳnh phản bác: "Ta rất chung thủy nha."
【......】
Linh Quỳnh nhanh chóng giảng đạo lý: "Mi xem ta đã thấy qua bao nhiêu là trai đẹp, có thấy ta tán tỉnh ai đâu? Chuyện này còn chưa đủ chứng minh lòng chung thủy của ta ư?"
Vì nhãi con mà từ bỏ một cánh rừng rậm.
Cô hi sinh biết bao nhiêu rồi hả!
【......】
Lấp Lánh cũng cạn cmn lời.
.....
Nửa tháng sau.
Nửa tháng này không biết Lâu Tinh Lạc đang bận rộn cái gì mà cả ngày cứ đi sớm về muộn.
Tối hôm đó, hắn dãi nắng giầm sương trở về, trên người còn mang theo khí lạnh ban đêm.
Linh Quỳnh đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng bước tới, giúp nàng đắp chăn, để khuôn mặt nhỏ lộ ra.
Linh Quỳnh mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu "Chàng đã về ."
"Ừm."
Linh Quỳnh rất buồn ngủ, nói thầm trong miệng rồi ngủ tiếp.
"......"
Lâu Tinh Lạc ngồi bên giường, không biết đang nghĩ cái gì mà không động đậy.
Qua rất lâu sau, đầu ngón tay Lâu Tinh Lạc đặt tay lên trán Linh Quỳnh, gạt một lọn tóc ra.
Sau đó cúi người đánh thức cô.
Trên mặt Linh Quỳnh đỏ ửng, đôi môi ướŧ áŧ hé mở, đôi mắt tràn đầy mê mang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Lâu Tinh Lạc, chàng làm gì thế!"
Hơn nửa đêm còn không ngủ, đột nhiên tới chọc cô, có vui không?
Lâu Tinh Lạc: "Chúng ta đi đến một nơi."
"Không đi, ngủ." Linh Quỳnh từ chối trong tích tắc, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Lâu Tinh Lạc: "......"
Lâu Tinh Lạc phải dỗ khá lâu thì Linh Quỳnh mới chịu dậy, cô miễn cưỡng ngồi dậy.
Lầu Tinh Lạc giúp cô mặc quần áo và giày, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, như thể đang nâng niu một trân bảo.
Sau khi mặc y phục xong, Lầu Tinh Lạc cầm một cái áo choàng trùm lên người cô và bế thẳng lên.
Linh Quỳnh thoải mái cuộn trong ngực hắn, "Chúng ta đi đâu thế?"
"Khi nào đến nơi nàng sẽ biết"
"A."
Lâu Tinh Lạc đứng chờ ở sân trong chốc lát.
Rắn đen không biết chui ra từ cái xó xỉnh phương nào, hùng hùng hổ hổ cõng bọn họ lên không trung.
Trên khắp dọc đường đi, bên tai Linh Quỳnh đều là giọng nói giận dữ của rắn đen.
"Lúc trước nó còn cáo trạng chàng." Linh Quỳnh đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Rắn đen im lặng trong nháy mắt, mười ngàn câu chửi thể trong lòng cũng không đủ bày tỏ nỗi khiếp sợ của nó.
Linh Quỳnh thấy rắn đen im lặng lại, thuận miệng bịa một câu: "Nó nói chàng ngược đãi nó."
Lầu Tinh Lạc: "......"
Nếu không phải tự nó gây chuyện, sao hắn phải động thủ?
Bây