Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cô cứ một mực tìm vàng.
Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy những thứ vàng kia đâu.
Cô là thú nuốt vàng sao?
Tiểu cô nương thần thần bí bí cười với hắn "Bí mật."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Tinh thần tiểu cô nương phấn chấn "Em còn có rất nhiều bí mật nữa, nếu ca ca muốn biết, có thể tự tới khai quật nha."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Ý của câu này tuyệt đối không phải nghĩa đen.
Khương Tầm Sở có chút kinh nghiệm, cho nên sẽ không bị rơi xuống hố nữa đâu.
. . .
Một tháng sau, đã có kết quả đầu tiên của vắc xin Khương Tầm Sở, tất cả thử nghiệm đều thông qua an toàn.
Bây giờ chỉ còn lại thử nghiệm lâm sàng.
Thế là bắt đầu chiêu mộ những người sống sót tình nguyện trong thành phố C.
Chuyện này nhất định rất mạo hiểm, nhưng cũng là cống hiến vì tất cả mọi người, cho nên người tình nguyện cũng không hiếm.
Linh Quỳnh đợi trăng đợi sao, rốt cuộc cũng có được tin tức tốt.
Vắc xin có tác dụng, mặc dù có chút di chứng, thế nhưng so với nguy hiểm tính mạng, chút di chứng nhỏ này không tính là gì.
Linh Quỳnh không biết lấy chậu hoa từ chỗ nào, ôm nó chạy đến phòng thí nghiệm của Khương Tầm Sở.
Khương Tầm Sở đang nói chuyện với người khác, khóe mắt liếc thấy Linh Quỳnh đang tản bộở bên ngoài, thỉnh thoảng nghển cổ nhìn vào bên trong.
Hắn nói thêm hai câu với người nọ, rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Sao em lại tới đây."
"Tới chúc mừng ca ca nha." Linh Quỳnh lấy hoa từ sau lưng ra "Ca ca rất lợi hại."
Khương Tầm Sở nhìn thấy chậu hoa kia thì hơi sửng sốt một chút.
Bây giờ hình như không thấy hoa cỏ nữa đâu nhỉ?
Chậu hoa cô đưa cho mình kia nếu ko được nuôi trong phòng thí nghiệm thì cũng đã sớm khô héo rồi.
Đương nhiên, đáy lòng của hắn có cảm động.
"Không vui sao?" Đợi Khương Tầm Sở nửa ngày không nói gì, tay Linh Quỳnh cũng tê rồi.
Khương Tầm Sở vừa định nói chuyện, Linh Quỳnh bước lên trước một bước, nói bên tai hắn: "Nếu anh không thích, em cũng có thể. . . tặng thân mình cho ca ca luôn nha."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Lúc này Khương Tầm Sở có một loại xúc động, muốn hôn cô thật sâu, muốn cô mềm giọng gọi mình là ca ca. . .
Mà hắn xác thực cũng làm như vậy, Linh Quỳnh bị hắn kéo vào một gian phòng không người, hắn đè người lên cửa hôn.
Cửa kim loại lạnh lẽo dần trở nên nóng rực.
Linh Quỳnh mới đầu còn có thể đứng vững, về sau cơ hồ là nhũn người trong vòng tay hắn, dựa vào hắn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Khương Tầm Sở ôm người, đặt lên giữa bàn hội nghị rộng rãi.
Mỗi lần Linh Quỳnh nhìn thấy Khương Tầm Sở chững chạc đàng hoàng ngồi họp, trong tâm trí cô thì toàn là những màn như này.
Bây giờ đang thực hiện, cũng rất kích động. . .
Văn kiện trên bàn bị hai người hất đổ đầy đất.
Trước lúc xảy ra chuyện không thể khống chế, chút lý trí cuối cùng của Khương Tầm Sở khó khăn lắm mới kéo hắn được về hiện thực.
Linh Quỳnh: ". . ."
. . .
Linh Quỳnh than thở ngồi xổm trên mặt đất nhặt văn kiện, chỉ vui sướng được một chút chút, còn phải nhặt các loại giấy tờ.
Thật thảm..
Khương Tầm Sở đã nhặt hết giấy tờ lên đặt ở một bên khác.
"Để anh làm." Hắn kéo Linh Quỳnh lên "Em ngồi đi."
Bản thân Linh Quỳnh cũng không phải kiểu người thích làm này làm nọ, nếu có thể làm người quản lý tuyệt đối sẽ không dùng đến tay.
Cho nên cô ngồi ở một bên nhìn Khương Tầm Sở nhặt giấy tờ lại.
Khương Tầm Sở sắp xếp cái bàn lại như cũ, liếc Linh Quỳnh một cái, dè dặt hỏi: "Em không vui à?"
Linh Quỳnh bĩu môi trách móc: "Anh dừng nửa chừng thì vui lắm à?"
". . ."
Khương Tầm Sở theo bản năng nhìn vào cửa lớn, khẽ hắng giọng "Đây là phòng thí nghiệm."
"Không phải phòng thí nghiệm thì được sao?"
". . ." Khương Tầm Sở tránh né vấn đề này "Ra ngoài trước đi, lát nữa còn họp với Mục Sâm và căn cứ trưởng Vương vấn đề sản xuất vắc xin nữa."
Linh Quỳnh thở dài.
Sau vấn đề sản xuất vắc xin lại tiếp đến vấn đề sử dụng vắc xin nữa, toàn bộ đều giao cho căn cứ trưởng Vương với Mục Sâm phụ trách.
Linh Quỳnh cảm thấy thật may mắn vì cô thông minh.
Không thì bây giờ cô có công chuyện rồi.
Vắc xin cần trích huyết thanh trong máu Khương Tầm Sở ra, cho nên số lượng vắc xin kỳ thật cũng không nhiều.
Tin tức này không công bố ra bên ngoài, ưu tiên tiêm cho người có thể làm nhiệm vụ.
Máu của Khương Tầm Sở chỉ có một không hai, cho nên sản lượng là một vấn đề nan giải.
Khương Tầm Sở cũng thử nuôi những virus ức chế kia.
Nhưng rất kỳ quái, virus ức chế không phải virus Zombie, bọn chúng không có cách nào nuôi nhân tạo được.
"Vấn đề này chắc chắn phải giải quyết thôi, anh cũng không muốn cứ lấy máu của mình mãi đúng không?"
". . . Ừm." Khương Tầm Sở cười một cái "Để anh suy nghĩ lại xem có cách giải quyết nào khác