Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Bụp ——
Cả căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối.
Bên ngoài có rất nhiều người ồn ào, nhốn nháo, âm thanh truyền vào phòng qua kẽ hở của cửa sổ.
Cúp điện......
Hệ thống cung cấp điện của thành phố C vẫn luôn có vấn đề, lâu lâu sẽ phải sửa, mọi người có lẽ cũng quen rồi.
Bên ngoài có người hô hào mọi người đến quảng trường cắm trại.
Trong những tiếng nào ồn ào, thân thể Khương Tầm Sở tê dại trong bóng tối, theo từng chuyển động của cô, chỗ nào bị chạm vào hắn cũng rùng mình.
Nhịp tim của Khương Tầm Sở dần dần nhanh lên.
Hơi thở không thuộc về hắn men theo đùi hắn kéo dài đến hông.
Tiếng sợi dây dài buộc áo tắm được kéo ra bị những âm thanh ồn ào bên ngoài át đi, thẳng đến khi nó bị cởi hẳn ra, hắn mới phản ứng lại.
Hắn đè tay nhỏ đang đốt lửa loạn của Linh Quỳnh lại.
Linh Quỳnh đứng dậy, đối diện hắn, ngồi lên người hắn, câu lấy cổ hắn, thấp giọng nói: "Ca ca, hôm nay rất thích hợp làm một vài chuyện vui sướng, muốn thử một chút không?"
Một hồi lâu sau, Khương Tầm Sở mới nghe thấy giọng nói của mình, hắn nói: "Muốn."
...
Linh Quỳnh không ngờ tới hắn lại đồng ý.
Khương Tầm Sở không hề không quan tâm như trong mơ chút nào, hắn cực kỳ ôn nhu, để ý đến từng cảm giác của cô, cùng cô lên đỉnh.
Cúp điện đến sáng hôm sau mới có điện lại.
Linh Quỳnh ngủ đến chiều mới tỉnh, ủ rũ nằm trên giường, một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Cô không nghĩ tới thể lực Khương Tầm Sở đột nhiên tốt như vậy.
Đã nói là liệt thể thao mà?
Hắn đã lén luyện tập sao?
Nhưng khi Khương Tầm Sở làm chuyện đó, thật sự rất ôn nhu......
Ngẫm lại như vậy, Linh Quỳnh liền cảm thấy cô lại có thể.
Nhưng rất nhanh sau đó thân thể đã cho cô một cú tự vả cực mạnh, không thể.
Khương Tầm Sở đẩy cửa ra đi vào, thấy Linh Quỳnh quấn chăn, chôn mặt vào gối đầu.
"Tỉnh chưa?" Khương Tầm Sở thấy Linh Quỳnh hơi động, ngồi bên cạnh.
Linh Quỳnh cúi đầu, chỉ để lộ một đôi mắt đen nhánh, ngập sương mù, như đang lên án.
Giọng nói mềm như bông tràn đầy ủy khuất "Sao thể lực anh đột nhiên tốt như vậy?"
Khương Tầm Sở: "???"
Vài giây sau, Khương Tầm Sở mới phản ứng lại, trên mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên.
Hắn tận lực duy trì bình tĩnh "Có một vị giáo sư thích thể thao trong phòng thí nghiệm, kéo anh tập cùng."
Mỗi ngày cũng chỉ bỏ ra nửa giờ mà thôi.
Cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, bỏ ra nửa giờ hoạt động xác thực vẫn thoải mái.
"A." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói thầm: "Tuy rằng có hơi khó chịu, nhưng vẫn rất sướng."
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở kéo chăn lên che đầu cô "Bây giờ em muốn ăn cái gì."
"Em không ăn." Linh Quỳnh lại kéo chăn xuống, lộ ra một đôi mắt hắc bạch phân minh.
Khương Tầm Sở: "Không đói bụng sao?"
Linh Quỳnh: "Đói nha."
Đôi tay cô mò ra từ dưới chăn, dang rộng về phía hắn: "Ôm em."
"......"
...
Khương Tầm Sở ôm Linh Quỳnh ra ngoài ăn chút gì đó.
Có thể do hôm nay tâm trạng Linh Quỳnh rất tốt, không bắt bẻ đồ ăn trong chén nữa.
"Ca ca, em cảm thấy anh và người trong mơ không hề giống nhau." Linh Quỳnh đang ăn, đột nhiên phun ra một câu như vậy.
"Khụ khụ khụ......"
Khương Tầm Sở bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng.
Câu nói của Linh Quỳnh rất bình thường, bình thường đến mức có thể nói với bất kì ai.
Nhưng Khương Tầm Sở theo bản năng đã liên tưởng đến nội dung khó tưởng.
Linh Quỳnh rất tri kỷ rót cho hắn một ly nước, còn vỗ vỗ phía sau lưng hắn.
Khương Tầm Sở uống miếng nước, đẩy một hơi kia xuống, dùng ngữ khí rất bình thường hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"
"Thì......" Linh Quỳnh nghiêng đầu, dường như đang sắp xếp từ ngữ "Không dữ như trong mơ."
Khương Tầm Sở: "Vậy em thích kiểu nào?"
Linh Quỳnh có hơi khó xử, không thể lựa chọn, cuối cùng chần chờ nói: "Em...... Thích hết."
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở cảm thấy không thể tiếp tục cái đề tài này, khéo léo đổi chủ đề.
Cơm nước xong, Khương Tầm Sở dọn dẹp lại bàn sạch sẽ, Linh Quỳnh dựa vào ghế, lấy thẻ ra xem.
Tấm thẻ [ Đêm dài vô tận] lúc trước đợi mãi không lật, bây giờ đã lật ra/
Hình ảnh quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không thể miêu tả.
Tấm thẻ này không phải tấm thẻ rút được cuối cùng......
Nhưng cho dù rút ra được cũng không thể dùng, còn phải đợi tới thời gian mới có thể kích hoạt......
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn Khương Tầm Sở một cái.
Khương Tầm Sở đang đưa lưng về phía cô, khom lưng dọn dẹp rác trên mặt đất.
Vòng eo kia, chân dài kia......
Làm hôn quân thật tốt.
Linh · hôn quân · Quỳnh hít sâu một hơi, hít sâu một hơi, chui đầu vào rút thẻ.
Kết quả chính là......
Linh Quỳnh khóc chít chít đóng kho thẻ lại, gì cũng không rút ra, tức chết ba ba rồi.
Tỉ lệ rớt đồ của cái game nát này... quả thực chính là cái thứ game từ âm phủ!!
...
Từ sau khi mạt thế bắt đầu, nhiệt độ vẫn luôn ở mức cao.
Mùa đông cũng đã hơn hai mươi độ, không lạnh chút nào.
Nhưng mùa đông năm nay, không những nhiệt độ giảm xuống đáng kể, còn tuyết rơi.
Khi Linh Quỳnh tỉnh dậy đã phát hiện tuyết rơi, trên cửa sổ có cả đống tuyết, nhiệt độ cũng