Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Học viện Tinh Vọng.
Cổng chính trường học được xây dựng to lớn, trang trọng, từng tốp năm tốp ba học sinh mặc đồng phục từng cặp đi vào trường.
Lúc này trời đang mưa, mặt đất ẩm ướt, khuôn viên trường đỗ đầy siêu xe, toàn bộ đều là xe riêng đưa đón học sinh.
Kéttt——
Lốp xe chà xát vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, một thiếu niên mặc đồng phục đang ngã ngồi trên mặt đất, sách vở trong cặp rớt hết ra ngoài, chiếc ô rớt lăn lóc ở đằng sau.
Mà trước mặt cậu có một chiếc xe dừng lại, suýt chút nữa thì tông phải thiếu niên.
Cửa xe mở ra, một nam sinh trạc tuổi thiếu niên bước ra, nhìn thiếu niên trên mặt đất, khinh miệt cười, nói "Giang thiếu gia nên đi đứng cẩn thận hơn nha."
Bàn tay thiếu niên bị chà xát trên mặt đất, lúc này hẳn là đang đau và nóng rát lắm.
Nước mưa cứ rơi xuống thân mình cậu, ướt sũng trong giây lát, thiếu niên bỗng chốc lộ ra mười phần lạnh lẽo.
Thiếu niên làm lơ lời nói của nam sinh kia, chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm xuống nhặt những cuốn sách vương vãi đầy đất.
Nam sinh bị làm lơ, nhăn mày lại, nhấc chân đá cặp sách trên mặt đất ra xa.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, nam sinh liền dương dương đắc ý giương cằm, trong mắt toàn là sự khiêu khích.
"Hàn Cảnh, cậu quan tâm nó làm gì, đi thôi." Có người chạy tới từ phía sau kéo nam sinh rời đi.
Nam sinh hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi với bạn học.
Thiếu niên lại gục đầu xuống, tiếp tục nhặt sách vở bị nước mưa làm ướt nhẹp trên mặt đất.
Có mấy quyển còn bị đá ra xa hơn, hắn vừa đi qua, ngón tay mới vừa đụng vào sách thì chúng đã bị người ta nhặt lên trước.
Thiếu niên nhìn lên bàn tay đó theo vô thức.
Một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp lọt vào tầm mắt hắn, cô ngồi xổm trên mặt đất, để một tay trên đầu gối, nhìn thẳng vào tầm mắt hắn, nở một nụ cười ngoan ngoãn tươi đẹp.
Phía sau cô còn có một người, cầm ô màu đen che mưa cho cô.
"Cậu không sao chứ?" Giọng nói cô gái trong trẻo, trong cặp mắt trong veo tràn đầy quan tâm.
"Tôi không sao, cảm ơn." Thiếu niên thẹn thùng cầm lấy sách, nhét loạn vào cặp sách, giọng nói rất nhỏ, bị tiếng mưa đập vỡ, nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không thể nào nghe được.
"Cậu chảy máu rồi." Nữ sinh chỉ vào bàn tay hắn "Để tôi giúp cậu xử lý."
Thiếu niên xem hạ chính mình bàn tay, lắc đầu, có chút câu nệ, "Không...... Không cần."
Hắn đứng dậy, quần áo ướt sũng dán vào người, có chút khó xử.
Cổ tay thiếu niên bị người giữ chặt, nữ sinh rất ngoan ngoãn nói: "Để bị cảm thì không tốt đâu, để tôi giúp cậu xử lý qua một chút, nhanh thôi."
Cô nói xong còn nở một nụ cười mười phần thân thiện.
...
Trong cửa hàng tiện lợi, thiếu niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hắn ôm cặp sách, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nữ sinh kia cầm đồ về, ngồi bên cạnh hắn, đưa cho hắn một cái khăn lông sạch sẽ "Cậu lau khô đầu tóc đi."
Thiếu niên cẩn thận liếc nhìn cô một cái, rồi cầm lấy khăn lông.
Cô gái lấy bông và cồn sát trùng từ túi ra, ý bảo hắn đưa tay cho cô.
"Tôi...... Có thể tự làm."
"Tay trái không tiện cầm đâu, không sao hết, tôi giúp cậu."
"......"
Bàn tay hắn bị chà xát vào mặt đất ra không ít vết xước, cô gái chấm cồn, nhẹ nhàng lau miệng vết thương.
Ngón tay cô gái thon dài trắng nõn, trái ngược hoàn toàn với bàn tay thô ráp của hắn.
Thiếu niên liếc nhìn cô, thần sắc có chút lo lắng và bất an.
Cô gái này nhìn qua cũng gần bằng tuổi hắn, nhưng cô lại không mặc đồng phục của Tinh Vọng, không biết có phải học sinh trong trường hay không.
"Cậu...... Là học sinh của Tinh Vọng sao?"
"Đúng vậy nha." Cô gái xé miếng băng keo cá nhân, dán ở chỗ miệng vết thương nghiêm trọng "Được rồi, không được để dính nước nha."
Thiếu niên nhìn băng keo cá nhân có hình anh đào đáng yêu "Cậu giúp tôi...... Sẽ mang tới phiền toái."
"Phiền toái?" Cô gái nghiêng đầu "Cậu nói người đâm cậu lúc nãy sao?"
"Đúng rồi......"
"Cậu ta không dám tìm phiền toái cho tôi đâu." Giọng điệu cô gái cực kì tự tin.
Thiếu niên nhìn về phía người đứng bên ngoài, lại nhìn cách ăn mặc của cô gái, phỏng chừng là thiên kim tiểu thư nhà ai......
"Tôi tên Cố Tê Tê, cậu tên gì thế?"
Thiếu niên nhấp môi một chút "Tôi tên Giang Lạc Mộc."
"Cái tên rất dễ nghe." Cô gái cười nói: "Cậu có cần thay đồng phục không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu, hắn đứng dậy "Cảm ơn cậu, tôi muộn giờ học rồi...... Tôi đi trước đây."
"Này......"
Giang Lạc Mộc nhanh chân chạy trốn, đảo mắt liền biến mất khỏi cửa hàng tiện lợi.
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, gõ cửa kính, gọi người bên ngoài vào.
"Tiểu thư." Mạc Ngôn cung kính gọi một tiếng.
"Cậu nhóc vừa rồi ở cổng