Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Mẹ Giang vội vàng chạy tới phòng bệnh, đã thấy Giang Khánh nằm ở trên giường, sắc mặt có chút trắng, bộ dạng có vẻ rất khó chịu.
Mẹ Giang chạy vội đi gọi bác sĩ lại đây kiểm tra.
Giang Khánh vốn dĩ đã không có việc gì, bác sĩ có thể kiểm tra ra được cái gì đây.
"Không có vấn đề gì, nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Mẹ, con thật sự rất khó chịu."
"Bác sĩ nói không có vấn đề gì......"
"Nhưng mà con thấy khó chịu." Giang Khánh kéo mẹ Giang "Có phải mẹ không cần con nữa không? Mẹ không quan tâm con nữa rồi."
Mẹ Giang: "Nói cái gì thế, con vẫn luôn là con trai của mẹ, sao có thể không cần con."
Mẹ Giang nghĩ Giang Lạc Mộc hẳn là đã ngủ, liền ở lại chăm sóc Giang Khánh một lát.
Nhưng trong một lát này lại có chuyện, bên kia đột nhiên tới tìm bà, nói Giang Lạc Mộc đã bị đưa đi cấp cứu.
Cả người mẹ Giang đều ngốc cả rồi "Thằng bé chỉ bị cảm lạnh thôi mà, sao còn phải cấp cứu?"
"Dị ứng đồ ăn." Y tá nói: "May mà y tá kiểm tra phòng thấy kịp thời, bằng không thì......"
Dị ứng đồ ăn......
Mẹ Giang không rảnh lo cho Giang Khánh nữa, chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu chờ.
Cha Giang cũng vội vàng chạy tới "Sao rồi?"
Mẹ Giang vừa hoang mang vừa lo sợ "Không biết nữa, còn chưa ra ngoài, con sẽ không sao chứ? Đều là do tôi, nếu tôi ở trong phòng bệnh thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi này."
"Bà đi đâu?" Cha Giang nhíu mày.
"Khánh nhi gọi tôi, tôi liền qua đó xem nó......"
Cha Giang càng nhíu mày sâu hơn "Không phải bác sĩ nói nó không sao rồi à?"
"Là...... Do nó nói nó khó chịu, nên tôi mới......"
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ đi ra ngoài trước "Không sao rồi."
Mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm, cả người đều nhũn ra, cha Giang phải đỡ bà, hỏi bác sĩ "Nguyên nhân dị ứng là gì thế.
"Dị ứng hải sản, may mà lần này phát hiện kịp thời, không có gì nghiêm trọng."
Sắc mặt mẹ Giang trắng đi vài phần.
Trong phần cháo kia có hải sản......
Bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý, Giang Lạc Mộc bên kia cũng được đưa về phòng bệnh.
"Tôi không biết nó dị ứng hải sản." Mẹ Giang lẩm bẩm "Nó chẳng nói gì cả."
"Được rồi, chờ con tỉnh lại rồi nói sau." Cha Giang không định rời đi, chắc chắn là phải ở lại chỗ này.
...
Ngày hôm sau Giang Lạc Mộc mới tỉnh, thân thể càng suy yếu hơn so với lúc trước.
Mẹ Giang và cha Giang đều ở đây, khi thấy hắn tỉnh thì vội vàng lên xem.
Biểu tình Giang Lạc Mộc có chút đơ cứng, hai người còn tưởng hắn không thoải mái, lại gọi bác sĩ lại đây xem.
Khi xác định không có gì trở ngại, hai người mới yên tâm hơn một chút.
Cả đêm mẹ Giang đều không ngủ, đôi mắt sưng húp cả lên "Mộc Mộc, con dị ứng hải sản mà, sao còn ăn nó?"
"Con...... Không biết." Giang Lạc Mộc ngơ ngác nói: "Con...... Con chưa được ăn thứ đó bao giờ."
Điều kiện của cha nuôi không tốt, loại đồ như hải sản này, trước nay hắn còn chưa được chạm qua.
Cho nên căn bản hắn không biết mình bị dị ứng hải sản.
"......"
Phòng bệnh bỗng nhiên rơi vào an tĩnh.
Một hồi lâu sau cha Giang mới nói: "Sau này mọi người trong nhà không cần ăn hải sản nữa."
"Được, khi nào về tôi sẽ nói với chị Trần." Mẹ Giang nói: "Mộc Mộc, thực xin lỗi con, mẹ không biết......"
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Không sao, không phải lỗi của ngài."
Hai người nói chuyện với Giang Lạc Mộc một lát, đến khi y tá đến đưa thuốc, cha Giang mới rời khỏi phòng bệnh.
Hắn đi tìm bác sĩ hỏi bệnh tình của Giang Lạc Mộc, thuận tiện hỏi luôn về Giang Khánh.
"Thiếu gia Giang Khánh không sao ạ, thân thể rất khỏe mạnh, lúc trước đúng là có sốt một chút, nhưng chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra lại, các chỉ số cũng đều ổn, bây giờ cũng không nóng......"
...
Linh Quỳnh tan học thì đến đây, cha Giang vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Hai cha con dường như không tìm được đề tài nói chuyện, không khí có chút gượng gạo.
"Bác Giang." Linh Quỳnh ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Cha Giang rất ngạc nhiên vì Linh Quỳnh đến "Cố tiểu thư tới thăm Lạc Mộc sao?"
"Vâng."
"Được, vậy các con nói chuyện đi."
Cha Giang nói vài câu khách sáo rồi ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi Linh Quỳnh đến đã nghe được chuyện tối hôm qua, cô nhìn tấm thẻ nhưng mà nó còn chưa được lật, hẳn là nó vẫn đang tiến hành.
"Cậu ổn chứ?"
Giang Lạc Mộc gật đầu "Tôi khỏe."
Linh Quỳnh đưa bài học hôm nay cho hắn, nhân tiện giảng về một vài chỗ kiến thức mới.
Giang Lạc Mộc phát hiện trong sách giáo khoa của mình có ghi chú, mà hắn không đi học nên những ghi chú này chỉ có thể là cô viết.
Tiểu cô nương cúi đầu đọc sách, làn gió nhẹ từ những trang sách thổi bay tóc mái của cô.
Khiến Giang Lạc Mộc nhận ra màu tóc cô hôm nay khác với bình thường.
"Cậu...... Nhuộm tóc à?"
"Oa, cậu nhìn ra được á?"