Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Lạc Mộc rất cẩn thận nói: "Phiền cậu đi một chuyến rồi."
"Không phiền đâu." Trên mặt Linh Quỳnh câu lên ý cười nhợt nhạt, giọng nói mềm nhẹ: "Chúng ta là bạn cùng bàn mà, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm."
Trong phòng bệnh chỉ có Linh Quỳnh, Giang Lạc Mộc không nhìn thấy ai khác.
Hắn lật sách bài tập, suy nghĩ có chút bay bổng.
"Cậu đói không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu.
Linh Quỳnh lại hỏi: "Vậy cậu muốn uống nước không?"
Giang Lạc Mộc vẫn lắc đầu.
Răng rắc ——
Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, mẹ Giang đi từ bên ngoài vào, thấy Giang Lạc Mộc đã tỉnh, bà lập tức nở một nụ cười vui mừng.
"Lạc Mộc tỉnh rồi à."
Linh Quỳnh đứng dậy, lễ phép chào hỏi mẹ Giang.
Mẹ Giang chạy nhanh tới nói: "Phiền con đến đây rồi, không cần đứng nữa, mau ngồi xuống đi."
Khi Linh Quỳnh tới mẹ Giang vẫn còn ở trong phòng bệnh, hai người đã gặp mặt trước rồi.
"Mẹ cầm quần áo đến cho con tắm rửa này." Mẹ Giang để đồ xuống "Vậy các con tiếp tục nói chuyện đi, lát nữa mẹ lại vào."
"Cảm ơn mẹ." Giọng điệu Giang Lạc Mộc khách khí.
Mẹ Giang muốn nói bọn họ không cần khách khí như vậy, nhưng cuối cùng lại nuốt về, rời khỏi phòng.
Sau khi Linh Quỳnh xác định cửa phòng đã đóng lại, nghiêng người về phía hắn "Tôi đã nói bị bệnh là một chuyện tốt mà."
"......"
Câu này làm sao nghe cứ kỳ kỳ ấy?
Lần ốm này quả thật làm hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi hắn đến nơi này, chưa từng trải qua những chuyện như vậy, đây cũng đúng là thứ hắn đang khát khao......
Nhưng mà......
"Bị bệnh sẽ trì hoãn việc học của tôi."
Trình độ học của hắn đã khác với những bạn ở Tinh Vọng, lại còn bị bệnh, hắn cũng không biết mình còn có thể theo kịp hay không.
Trước kia hắn cũng không dám bị bệnh.
Bởi vì sẽ phải tốn tiền, sẽ làm chậm tiến độ học tập.
Tiểu cô nương vỗ ngực "Không sao hết, tôi dạy cho cậu."
"????"
Trên đầu Giang Lạc Mộc chậm rãi nhảy ra mấy cái dấu chấm hỏi.
Hắn chưa thấy cô nghe giảng lần nào, cô giáo cũng mặc kệ cô, chỉ cần không quấy rối thì muốn làm gì cũng được.
Dạy hắn như thế nào?
Linh Quỳnh nhìn ra sự khó hiểu của Giang Lạc Mộc "Tôi đã học xong chương trình ở nhà đã rồi, cậu yên tâm, chuyện này tôi có thể giải quyết được."
Giang Lạc Mộc đã quên, con cháu hào môn mời gia sư cũng đơn giản như uống nước.
Cô không tới trường học không có nghĩa là cô không học.
"Cậu...... Không về nhà sao?"
"Còn sớm mà." Linh Quỳnh nhìn thời gian "Dù sao về nhà tôi cũng chỉ có một mình, không có gì thú vị."
"Người...... Người nhà của cậu đâu?"
"Bận tranh sủng."
Giang Lạc Mộc: "......"
...
Hôm nay Giang Lạc Mộc học lại bài hôm qua, hắn phát hiện không phải Linh Quỳnh nói chơi, cô thật sự sẽ dạy hắn.
Giọng nói cô ngọt mềm, không phải cái kiểu làm nũng, mà là kiểu trong trong trẻo trẻo ngọt ngào, khi nghe cô nói chuyện là hắn cứ như được ngâm trong hũ mật.
"Viết sai rồi."
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, gạch bỏ đáp án kia, viết lên đáp án chính xác.
"Cậu mệt thì cứ nói với tôi rồi nghỉ ngơi đi." Linh Quỳnh rất thân thiện "Ngày mai tôi lại đến giảng tiếp."
"Ngày mai? Tôi còn chưa được xuất viện sao?"
"Cậu phải ở thêm vài ngày mới làm cho cha mẹ cậu đau lòng chứ." Linh Quỳnh nói: "Cậu không thể xuất viện nhanh như vậy."
"Tôi......"
"Bạn học Giang, đã là đồ của mình thì phải giành lấy, Giang Khánh đã chiếm chỗ của cậu, đừng hào phóng như vậy."
Trong chuyện trao nhầm con, Giang Khánh không có sai.
Bởi vì đó không phải chuyện hắn có thể làm.
Nhưng sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, con trai chân chính của người ta đã quay về, Giang Khánh lại không cảm thấy tất cả những thứ bao nhiêu năm qua mình có đều là lấy của người khác.
Ngược lại còn cho rằng là vì sự xuất hiện của Giang Lạc Mộc, mới làm cho cuộc sống của hắn bị đảo lộn, Giang Lạc Mộc không nên xuất hiện.
Ngày nào cũng bày mưu tính kế, cũng lập kế hoạch làm cho người Giang gia chán ghét chính con ruột của mình, đó chính là lỗi sai cùa hắn.
Giang Lạc Mộc nắm chặt bút, đầu ngón tay trở nên trắng bệch "Hình như cậu.... hiểu rất rõ chuyện của tôi sao?"
Người bên ngoài còn không biết hắn là ai...... Vì sao cô lại biết nhiều như vậy?
"À...... Tính là biết một chút đi."
Giang Lạc Mộc đặt bút xuống, bỏ đôi tay xuống gầm bàn nhỏ, rũ lông mi, thấp giọng nói: "Tôi...... Tôi từng sống ở nơi có điều kiện sống rất tệ, tôi không thể thích nghi với cuộc sống ở Giang gia."
Từ khi hắn đến Giang gia đã vẽ ra một ranh giới với thế giới này, nét vẽ đó rõ ràng cho hắn biết hắn không thích hợp.
Hắn không hiểu quy tắc của hào môn, cũng không hiểu những lời bọn họ nói có ý gì.
Mỗi lần hắn lấy hết can đảm để thích nghi với bọn họ, Giang Khánh sẽ đột nhiên xuất hiện, lấy đủ các loại lý do cắt ngang lời nói của hắn, hoặc là lấy cớ kéo bọn họ đi.
Lúc nào hắn cũng giống như người thừa của Giang gia.
Hắn không thuộc về nơi