Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Trên lầu có tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân đang đi xuống, nghe âm thanh, còn không chỉ có một người.
Vừa rồi lúc Linh Quỳnh hôn mình, khẩu trang còn chưa đeo lại, cái này nếu để cho người trông thấy. . .
Lục Văn Từ: "Anh đồng ý với em, em buông tay trước đã."
Linh Quỳnh khẽ cong khóe môi, buông tay ra.
Lục Văn Từ nhanh chân bước xuống lầu, buông nàng ra rồi đeo khẩu trang đàng hoàng lại.
Tiểu cô nương mừng khấp khởi bấm điện thoại di động, không biết nhắn tin cho ai, toàn thân đều lộ ra khí tức vui vẻ.
Lục Văn Từ có chút ngây người, nàng vui đến vậy sao?
. . .
Tô Phụ nhận được tin nhắn của Linh Quỳnh, toàn bộ quá trình đọc tin nhắn làm cho mặt Tô phụ đen đến không thể đen hơn được nữa.
[ Tô Miểu Miểu: Cha xem này, con tìm cho cha gương mặt đáng để quan tâm, tuyệt đối có giá trị, đầu tư không lỗ đâu! ]
Bổ sung thêm một tấm ảnh chụp.
"Tiểu bạch kiểm nào đây." Tô Phụ ném điện thoại, "Mới an phận bao lâu, lại ở bên ngoài làm ẩu."
Tô Phụ tức giận đến uống một chén trà dưỡng sinh, lại cầm điện thoại di động lên nhìn nhìn.
Tô Phụ gọi trợ lý đến, cầm điện thoại hỏi: "Ai đây?"
Gương mặt kia của Lục Văn Từ rất dễ nhận ra, trợ lý mặc dù không quan tâm giới giải trí, nhưng cũng biết hắn.
"Hình như tên là Lục Văn Từ, một minh tinh gần đây rất nổi ."
"Minh tinh?" Tô Phụ nhíu mày nói thầm, "Nha đầu chết tiệt kia lại bắt đầu chơi minh tinh rồi?"
"Tô tổng, ngài nói cái gì?"
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tô Phụ lập tức lắc đầu, "Không có việc gì, ngươi ra ngoài đi."
Chờ trợ lý rời đi, Tô Phụ mới tìm kiếm tin tức Lục Văn Từ.
Thể chất huyền học này khắp các trang mạng đều có thể thấy được.
Tô Phụ xem hết, biểu lộ rất là vi diệu.
Nữ nhi kia của hắn mỗi ngày đều khóc than, dự án làm xong hết cái này đến cái khác, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng nàng mãi vẫn không có tiền, nghĩ trăm phương ngàn kế xin hắn tiền tiêu vặt.
Tiền này. . . Sẽ không phải đều dùng để nâng tiểu minh tinh này chứ?
Tô Phụ càng nghĩ càng thấy có khả năng, thời điểm không có tiền nâng, hắn có thể không chìm sao?
Cho nên Tô Phụ cảm thấy Lục Văn Từ chỉ là kẻ vô dụng, mê tiền, hắn yêu con gái mình chỉ vì nó có nhiều tiền có thể nâng hắn nổi tiếng.
Cái này quá hợp lý!
. . .
Tô Phụ nhìn ra ngoài, kiến trúc bụi bẩn, nhìn qua rất giống một tòa nhà bỏ hoang.
Quả nhiên chỉ là lừa gạt tiền!
Nếu thật là nổi tiếng như vậy, làm sao lại ở loại chỗ này?
Tô Phụ không xuống xe, chờ trợ lý đi lên gọi người.
Lục Văn Từ vừa lúc ở nhà, hắn đi theo trợ lý xuống lầu, bối rối ngồi lên xe.
Tô Phụ vào thẳng vấn đề chính, "Lục tiên sinh, ta là cha Tô Miểu Miểu."
". . ."
Lục Văn Từ có thể đoán trước được sẽ có một màn này.
Thế nhưng là hắn không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.
Nhanh đến mức hắn còn không dám nghĩ.
Hắn hôm qua mới đồng ý với nàng. . .
Tô Phụ cũng không quanh co lòng vòng, "Hi vọng Lục tiên sinh có thể rời xa con gái của ta, các ngươi không thích hợp."
Lục Văn Từ: ". . ."
. . .
Linh Quỳnh tan làm trở về, lao thẳng đến chỗ Lục Văn Từ, nhào vào ghế sa lon.
Lục Văn Từ đón lấy nàng, "Em đừng chạy, gian phòng nhỏ như vậy, sẽ dễ bị té."
"Không có, em ổn mà."
Linh Quỳnh hừ hừ một tiếng, bưng lấy khuôn mặt Lục Văn Từ hôn lên.
Lục Văn Từ không quan tâm, Linh Quỳnh bất mãn, "Làm sao, mới ngày thứ hai, anh đã hết thích em rồi? Hay là thời gian qua chưa hề thích em đúng không?"
Lục Văn Từ dở khóc dở cười, "Anh không có. . ."
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng: "Cha em không phải tới tìm anh chứ?"
Lục Văn Từ vô ý thức mà nói: "Làm sao em biết." Nói xong lại bỗng nhiên im lặng.
"Cha con tụi em tâm linh tương thông." Linh Quỳnh hơi nâng cái cằm lên, trong giọng nói có chút kiêu ngạo, "Cha em có phải là còn cho anh chi phiếu không?"
". . ."
Lục Văn Từ đem tấm chi phiếu kia ra cho Linh Quỳnh xem.
Linh Quỳnh nhìn số không bên trên chi phiếu, sách một tiếng, cực kỳ bất mãn, "Đường đường là một ông chủ, nhỏ mọn như vậy. . ."
Linh Quỳnh lắc lắc chi phiếu, lại mừng khấp khởi mà nói: "Tịch thu."
Lục Văn Từ: "Cha em muốn chúng ta chia tay."
"Ah." Linh Quỳnh nghiêng đầu, rất là vui mừng gật đầu, "Được thôi, vậy chúng ta chia tay."
Lục Văn Từ khẽ mím môi, ánh mắt ảm đạm đi.
Linh Quỳnh đứng dậy, Lục Văn Từ muốn kéo nàng, nhưng khi đầu ngón tay đụng phải quần áo nàng, lại chậm rãi thu hồi lại.
Hắn nên nói gì?
Không phải là chính hắn nói, hắn không thích hợp sao?
Bọn họ trời sinh đã không thích hợp.
Như bây giờ không phải càng tốt hơn. . .
Lục Văn Từ buông thõng mặt mày không nói lời nào, Linh Quỳnh đột nhiên lại ngồi