Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Lục Văn Từ đáp lại chính diện, làm cho rất nhiều fan hâm mộ thoát fan, huyên náo xôn xao.
Mà Linh Quỳnh cũng triệt để vào giới giải trí, nổi trong một đêm.
Chuyện này tự nhiên sẽ dẫn đến fan hâm mộ Lục Văn Từ đem lửa giận nhắm vào Linh Quỳnh.
Lục Văn Từ về sau lại phát một đầu weibo dài.
[ Lục Văn Từ V: Cảm tạ các bạn trong khoảng thời gian này đã yêu mến tôi cùng tác phẩm của tôi. Có lẽ tôi cũng không có hoàn mỹ như các bạn tưởng tượng, nhưng tôi tin tưởng về sau sẽ có tác phẩm hay hơn ra mắt với mọi người.
Ở đây, hi vọng mọi người hãy chú ý tác phẩm nhiều hơn. Nếu như tôi làm các bạn thất vọng, thật rất xin lỗi, là tôi làm không tốt.
Nhưng tôi là nghệ sĩ đồng thời cũng là một cá nhân, là một người trưởng thành, tôi cũng có nhu cầu tình cảm.
Mà đời sống tình cảm của tôi, là việc riêng của tôi, hi vọng mọi người không nên vì tôi mà quan tâm quá đến chuyện này, xin cho tôi một chút không gian cá nhân.
Tôi rất thích cô ấy, xin mọi người đừng quấy rầy cô ấy. Nếu như các bạn cảm thấy tức giận, có thể nhằm vào tôi, tôi xin gánh chịu tất cả.
Xin cảm ơn các bạn một lần nữa. ]
Thông báo này của Lục Văn Từ, vẫn là giấu Trần Phương Xuyên đăng.
Nội dung đầu tiên là cảm tạ, sau là xin lỗi, thái độ cực kỳ thành khẩn, thái độ đằng sau khi bảo vệ nhà gái lại có thêm mấy phần cường ngạnh.
[ Không có pháp luật nào quy định nghệ sĩ không thể yêu đương, cũng không biết các ngươi ở đây tự mình ảo tưởng bản thân là cái gì. ]
[ Ca ca thật ấm áp, muốn cùng ca ca yêu đương. ]
[ Tôi thật ghen tị với cô ấy. ]
[ Chỉ cần giữ vững thái độ này, ta vẫn là fan! ]
[ Muốn hỏi một chút ca ca có huynh đệ tỷ muội hay không, ta không chọn, đều có thể! ]
Có thể là thái độ của Lục Văn Từ khi bảo vệ nhà gái quá kiên quyết, đâm trúng tâm của fan hâm mộ, cũng hấp dẫn không ít người qua đường.
Bình luận phía dưới dần dần đã có người chúc phúc.
Tổng thể mà nói, ảnh hưởng đối với Lục Văn Từ không phải rất lớn.
Linh Quỳnh ngược lại là không nghĩ tới Lục Văn Từ sẽ làm như vậy.
Nàng cũng đang lo lắng nên theo Vinh Diệu nói hay không, khắc kim đem làn sóng này đè xuống.
Dù sao là nàng nuôi con, sao có thể để người ta khi dễ như vậy?
Nhưng mà nàng còn chưa suy nghĩ xong, bên này Lục Văn Từ đã có thao tác như vậy.
"Anh nói chuyện hung ác như thế, không sợ lật xe?" Linh Quỳnh một bên xem bình luận, vừa cùng Lục Văn Từ nói chuyện.
"Còn chưa có xảy ra chuyện gì, tại sao phải nghĩ nhiều như vậy?"
"Tận hưởng lạc thú trước mắt." Linh Quỳnh gật đầu, "Em hiểu."
Lục Văn Từ rút điện thoại di động từ trong tay nàng đi, "Em đừng xem những thứ kia, cũng không phải tin tức hữu dụng gì."
Lục Văn Từ lúc đầu chỉ muốn rút điện thoại, thế nhưng mà hắn quay người liền bị Linh Quỳnh giữ chặt.
Thiếu nữ dựa ở trên ghế sa lon, chân dài bắt chéo lên nhau, váy tầng tầng lớp lớp chồng chất trên đầu gối.
Nàng ngửa đầu, ánh mắt lóe sáng, môi đỏ bừng hơi cong lên, mềm nhũn mở miệng, "Tận hưởng lạc thú trước mắt nha, ca ca."
Tiếng ca ca kia làm cho đáy lòng Lục Văn Từ mềm đến rối tinh rối mù, liền muốn cho nàng tất cả mọi thứ.
Hoàng hôn bao phủ gian phòng, nhiễm lên bầu không khí mập mờ .
. . .
Lục Văn Từ mặc đồ ngủ, vớt điện thoại di động từ bên trong chén nước ra, thử một chút, đã không thể khởi động máy.
Trước đó không biết là ai một mực gọi điện thoại, Linh Quỳnh trực tiếp đem di động ném vào chén nước.
Lục Văn Từ về phòng ngủ, tìm điện thoại Linh Quỳnh, nhưng mà không có tìm được, chỉ có thể hỏi người còn đang ngủ.
"Điện thoại di động của em đâu?"
"Anh hôm qua không phải lấy rồi à." Thanh âm Linh Quỳnh vẫn mềm nhũn, mắt còn không có mở ra, "Anh đừng làm phiền em."
Nói xong xoay người, ôm chăn ngủ tiếp.
". . ."
Hình như là vậy.
Lục Văn Từ cúi người hôn nàng một chút, đứng dậy rời phòng ngủ, tìm được trong cái quần ném ở phòng khách trên sàn nhà điện thoại Linh Quỳnh.
Lục Văn Từ giải quyết xong công việc, xuống lầu mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở về, làm bữa sáng xong rồi, đi gọi người rời giường.
Tiểu cô nương đã ngồi dậy, tóc tản mát trên bờ vai, cúi thấp đầu, ôm chăn, cái đầu nhỏ cứ gật gù mãi không thôi.
Lục Văn Từ xoa xoa đầu nàng, "Tỉnh chưa?"
"Anh thật hung bạo nha." Tiểu cô nương phàn nàn một tiếng.
". . ." Hắn dữ ở chỗ nào? Giọng điệu không phải rất tốt sao?
Lục Văn Từ không biết mình dữ chỗ nào, cũng không dám hỏi tiếp, sợ nói phải chỗ tức giận của nàng, chỉ có thể thăm dò hỏi: "Ăn điểm tâm không?"
Linh Quỳnh mò xuống bụng, cảm giác rất đói, nhẹ gật đầu: "Ăn!"
Linh Quỳnh chỉ huy hắn lấy quần áo.
"Màu xanh bên kia."
Lục Văn Từ đứng trước tủ quần áo băn khoăn, trong tủ treo quần áo treo đầy váy nhỏ, dựa theo màu