Vừa nói xong, cô gái đã khóc.
Nhìn bộ dạng hoảng loạn tuyệt vọng của Sáo Nhã, trong lòng Hạng Tinh có chút đau.
Đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt.
Nhẹ giọng an ủi: "Sáo Nhã, chị đừng khóc, bọn em không phải đến để mang hắn đi."
".....Thật ư?"
Sáo Nhã giật mình, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Hạng Tinh.
Lại bắt gặp ánh mắt vô cùng chân thành của cô.
Hạng Tinh dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: "... Thiệu Khiêm anh ấy chỉ muốn đến gặp Bạch Húc một lần để chắc chắn rằng hắn thật sự sống vui vẻ."
Hạng Tinh vừa dứt lời liền giơ ngón tay lên thề: "Bọn em chỉ tới đây để thư giãn, sẽ không làm cái gì, càng không mang hắn đi, em có thể cam đoan!"
"....."
Sáo Nhã nhìn cô,cũng không nói lời nào.
Đáy mắt hiện lên một tia do dự.
Thấy thế, Hạng Tinh nhấp nhấp môi.
Đành phải đứng dậy, khẽ cúi đầu chào.
"Nếu chị khó xử, bọn em sẽ không cưỡng cầu."
Cô nhàn nhạt cười, bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thôi, đã không còn sớm, em cũng phải về ăn cơm, không quấy rầy chị nữa."
Nói xong, Hạng Tinh xoay người hướng phía cửa đi tới.
Đi được hai bước, cô quay lại, nhìn Sáo Nhã một cái.
Đôi mắt cong cong, lấp lánh động lòng người: "Chị Sáo Nhã, cảm ơn vì bùa bình an, chúc chị và Bạch Húc hạnh phúc mỹ mãn."
Dứt lời, liền giống như gió mà chạy ra ngoài.
Lưu lại cô gái trong phòng buồn bã, suy nghĩ thật lâu.
.....
Hạng Tinh chậm lại, về tới thị trấn trên đường cái.
Đang chuẩn bị đi tới khách sạn chỗ mình ở, lại chợt thấy một thân ảnh quen thuộc đứng dưới ánh đèn đường phía trước không xa.
Thấy cô xuất hiện, hắn đứng dậy, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Rồi lại nhanh chóng biến mất, thay bằng vẻ mặt bất