Áp Áp có nói rằng trong tư liệu của Lục Thiệu Khiêm cho thấy anh không những còn cha và mẹ mà họ còn là nhân vật có tiếng tăm.
Nếu không, Chu bá bọn họ cũng không gọi Lục Thiệu Khiêm là thiếu gia.
Cô và Lục Thiệu Khiêm đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, qua một khoảng thời gian nữa hai người sẽ tổ chức hôn lễ.
Mà cô..... Cha mẹ chồng còn chưa gặp qua!
Áp Áp xem phim truyền hình không phải là ghét nhất loại con dâu thế này sao?
Nghĩ vậy, Hạng Tinh có chút bất an.
...
"Cha mẹ...?"
Nghe Hạng Tinh thắc mắc, Lục Thiệu Khiêm híp híp mắt.
Rồi bật cười vài tiếng, buông laptop trong tay xuống, ôm lấy cô vào lòng.
Một nụ hôn trấn an rơi trên trán cô.
Ôn nhu nói: "Tôi đã sớm nói với bọn họ về em, bọn học rất vừa lòng, em không cần suy nghĩ nhiều."
"Vấn đề không phải là cái này!"
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh phồng lên.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, đôi tay nắm chặt: "Gặp họ là lễ phép cơ bản."
"Lời này cũng không sai."
Lục Thiệu Khiêm cười cười, đáy mắt lại xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Nhún vai: "Nói thật là tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu."
"Hả?"
Hạng Tinh nghe vậy nhăn mặt.
Lại nghe người đàn ông tiếp tục nói: "Hai vợ chồng già bọn họ đi chu du khắp thế giới sợ bị tôi tìm được nên tắt luôn định vị."
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại ra, đưa cho cô: "Nếu không phải lâu lâu họ còn gọi điện cho tôi, thì tôi còn tưởng họ bốc hơi khỏi trái đất này rồi!"
"Là vậy à."
Hạng Tinh cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nhìn đôi vợ chồng tràn đầy sức sống trong bức ảnh, cô khẽ chớp mắt, lâm vào trầm tư.
.....
Ở vùng Tây Bắc nước P, trong một xưởng rượu trên thảo nguyên Ali.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân! Hai người hôm nay dậy thật sớm a!"
Trước vườn nho, ông chủ xưởng rượu Harry tiên sinh cùng một đôi vợ chồng già gặp nhau, thân thiết chào hỏi.
Lão nhị gia nhà họ Lục mặc quần áo làm việc của trang viên, thoải mái cười với hắn: "Này, ngày mai chúng tôi xuất phát! Số nho còn lại