Quả nhiên.
Một ngày nọ, Hạng Tinh đang sắp xếp lại ảnh chụp, đồ vật trong tay bị một người đoạt mất.
Tiếp theo, giọng nói ai oán bên tai truyền đến: "Tinh nhi, bao lâu rồi em không chơi cùng tôi?"
"Hả?"
Hạng Tinh nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Hai tuần?"
Hai tuần qua, cô cùng cha mẹ trở về nhà cũ của Lục gia.
Vui miễn bàn!
Nghĩ lại, đôi mắt cô sáng lên, từ trong tay người đàn ông lấy ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
Hi hi ha ha giơ lên cho Lục Thiệu Khiêm xem: "Người xấu, anh khi còn nhỏ so với hiện tại đáng yêu hơn nhiều!"
....
Lục Thiệu Khiêm chua chát liếc nhìn bức ảnh hồi trẻ con của mình.
Nghĩ một chút, trong lòng nảy ra một ý.
"Có muốn tận mắt nhìn thấy lão công em khi còn nhỏ không?"
"... Thấy thế nào?"
Cô cảm thấy hứng thú mà chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo, đôi môi đã bị chặn bởi một nụ hôn mãnh liệt.
Người đàn ông giọng khàn khàn, thì thầm với cô.
"Cha nó trông thế nào, thì con liền y như vậy."
......
Một năm sau.
Hạng Tinh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trong lòng mình, nhìn Lục Thiệu Khiêm, lại nhìn con trai.
Trong lòng yên lặng xem thường.
Hứ, con trai cô so với hắn đáng yêu hơn nhiều!
Cứ như vậy, chủ tịch nhà chúng ta lại đem mình ngâm vào hũ giấm.
Áp Áp: Chính mình tạo nghiệt, còn trách ai!
____
Vị diện thứ nhất (xong).
____
"Tiểu thư, tiểu thư!"
"... Tiểu thư, nên rời giường ăn sáng thôi!"
Một trận âm thanh ngọt ngào truyền vào tai Hạng Tinh.
Cô nhăn mũi, mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt đang còn buồn ngủ.
Sau đó mở mắt đánh giá xung quanh.
Hoàn cảnh lạ lẫm, cổ xưa, lại không mất đi vẻ đẹp đẽ.
Thoạt nhìn, hẳn là một gia đình giàu có.
Đời trước, cô hưởng hết phúc, an an