"...."
Hạng Tin lung lay một chút.
Lúc này mới nhớ tới, hôm nay chính là ngày nguyên chủ 'hạ độc' Hoàng đế.
Cô trong lòng thầm trợn mắt với Áp Áp.
Hừ, thật biết chọn thời gian.
"... Tiểu, tiểu thư?"
Thấy Hạng Tinh phát ngốc, không có chút phản ứng, tiểu nha hoàn theo thói quen bước lên trước, quơ quơ tay trước mặt cô.
Lúc này Hạng Tinh mới phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt.
Cô cắn môi, suy nghĩ một chút, rồi lại ngẩng mặt lên.
Dùng đôi mắt đáng thương nhìn tiểu nha hoàn.
Nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi đi nói với phụ thân, ta ngã bệnh, không tham gia cung yến được."
"..... A!"
Tiểu nha hoàn có điểm mông lung.
Nhưng tiểu thư đã phân phó, cô không dám không nghe, chỉ có thể xoay người đi bẩm báo.
Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.
Hạng Trọng với Hạng Tình cùng một đám hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, nôn nóng vây quanh trước giường Hạng Tinh.
"Nữ nhi ngoan, con làm sao lại ngã bệnh rồi? Chỗ nào không thoải mái mau nói cho phụ thân...?"
Hạng Trọng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không nhịn được lay lay vai cô, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, ý đồ tìm ra chỗ nào không ổn.
Hạng Tình cũng phi thường khẩn trương, lập tức nói với đám nha hoàn bên cạnh: "Ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì? Còn không mau đi mời đại phu?"
"Vâng, vâng!"
Đám hạ nhân vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Hạng Trọng thấy Hạng Tinh chỉ ngơ ngác ngồi đó, cái gì cũng không nói, lo lắng tới mức bộ râu già cũng muốn bay lên.
"Tinh Nhi à, ngoan ngoãn nói cho phụ thân biết con chỗ nào không khoẻ, được không?"
Làm phụ thân đương nhiên hiểu rõ tính tình nữ nhi của mình, chỉ có thể kiên nhẫn mà khuyên