Dù sao, Vũ Văn Dận là người đại diện cho tông tộc, vốn kiêng kị Hạng gia cùng Hoàng Thượng qua lại thân thiết.
Hạng Trọng đem sự nhắc nhở này coi như Vũ Văn Dận đang châm ngòi ly gián.
Cùng đại nữ nhi thương lượng, liền đem mật báo bỏ vào trong chậu than, coi như chưa có gì phát sinh.
Kết quả, tiểu nữ nhi bảo bối của hắn lại mơ thấy một giấc mộng như vậy.
Có khi nào là điềm báo gì không?
"Cho nên, phụ thân..."
Hạng Tinh nức nở ngẩng mặt lên.
Nước mắt lưng tròng, hướng ánh sáng cầu xin về phía Hạng Trọng: "Tinh Nhi, Tinh Nhi không tham gia cung yến đâu, nữ nhi không muốn ăn phụ thân với tỷ tỷ...!"
Cô khóc lóc, nhìn qua giống như bị suyễn, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Hạng Trọng sợ tới mức mất hết hồn vía, nhanh chóng giúp cô nhuận khí: "Được được được! Tinh Nhi không muốn thì không đi nữa! Phụ thân sẽ thay con giải thích với Hoàng Thượng."
"Cái kia... Cha với tỷ tỷ còn muốn đi sao...?"
Hạng Tinh rũ mắt, tiếp tục nhỏ giọng hỏi.
Tuy rằng cô không đi, Vũ Văn Hoằng sẽ không lợi dụng cô để hạ độc chính mình.
Nhưng mà chắc chắn hắn còn những biện pháp khác để đối phó phụ thân với tỷ tỷ đáng thương.
Nghe vậy, Hạng Trọng với Hạng Tình bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạng Trọng cười mỉa nói: "Cung yến lần này chính là ăn mừng phụ thân khải hoàn trở về, nếu ta không đến thì không phải là làm Hoàng Thượng mất mặt sao?"
"Tông tộc cùng ngoại thích bên kia càng không bỏ qua."
Hạng Tình cũng phụ hoạ gật đầu.
"Là như vậy à..."
Hạng Tinh có chút buồn bực rũ đầu xuống, âm thầm thở dài.
Thấy nữ nhi bị cơn ác mộng hù doạ thành như vậy, Hạng Trọng cảm thấy đau lòng.
Nghĩ vậy, liền giơ tay lên lau sạch nước mắt cho cô, nhẹ giọng