Hắn dừng một chút, ý vị thâm sâu liếc nhìn Vũ Văn Dận: "Hoàng thúc hẳn cũng không muốn nhìn thấy cung yến đêm nay xảy ra vấn đề gì đi?"
Vũ Văn Dận sao lại không nghe ra ý của hắn.
Lúc sau nhẹ cười, khoé mắt cong lên: "Bổn vương cũng chỉ có thể tuân theo thánh ý!"
Dứt lời, liền bước sang bên cạnh vài bước, chừa chỗ cho các thái y đi vào.
Vũ Văn Hoằng vui vẻ cũng muốn theo sau.
Cánh tay đột nhiên bị một cỗ lực đạo kéo lấy.
"Hoàng Thượng, người không phải thái y, long thể quý giá, vạn lần không thể tới gần người bệnh."
"..."
Vũ Văn Hoằng đành phải từ bỏ.
Ý đồ trong lòng càng sâu, nhưng lại không có biện pháp gì đối chọi với hắn.
Thứ nhất, Vũ Văn Dận thân mang đặc quyền do di huấn của Tiên đế để lại.
Thứ hai, hắn còn chưa đủ thực lực để có thể phế bỏ vị hoàng thúc này.
Cho nên... Chỉ có thể nhịn.
Bên trong bình phong, Hạng Trọng thấy thái y nối đuôi nhau đi vào vây quanh Hạng Tinh, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Hoàng Thượng ở bên ngoài, hắn đã rất minh bạch rằng nữ nhi bảo bối của hắn cùng với Vũ Văn Dận căn bản chỉ đang diễn một tuồng kịch mà thôi!
Nếu thái y mà tra ra chân tướng...
Nghĩ đến đây hắn muốn đi lên ngăn cản, nhưng bị Minh Nguyệt đang ở bên cạnh ngăn lại.
Không lâu, sau khi bắt mạch cho Hạng Tinh xong, thái y sắc mặt ngưng trọng đứng dậy, trở lại bên ngoài bình phong.
"Hoàng Thượng, Vương gia, Tiểu quận chúa đúng thật là bị bệnh tả."
Thái y chắp tay, ngượng nghịu nói: "Thần lập tức trở về phối dược, mau chóng vì Tiểu quận chúa chữa trị. Trong lúc đó, xin Hoàng Thượng cho Tiểu quận chúa ở lại đây dưỡng bệnh, miễn cho lại xảy ra chuyện gì..."
"....."
Vũ Văn Hoằng có chút ảo não nghiến chặt răng.
Cuối cùng ủ rũ mà xua tay: "Được rồi, ngươi mau trở về chuẩn bị đi."
"Vâng thưa Hoàng Thượng."
Các thái y thỉnh lễ cáo lui.
"Hoàng Thượng, nơi này Tiểu quận chúa đã có Đoạn thái y chiếu cố, vì long thể của