Giọng nói trầm thấp, lại mang theo ẩn ẩn ý cười truyền đến.
Hạng Tinh vặn vẹo thân thể, mở mắt ngồi dậy.
Rất nghiêm túc mà nhìn mỹ nhân đang ngồi trên giường, cánh môi như cánh hoa nhẹ nhàng mở ra, điềm đạm khả ái.
"Tinh Nhi muốn cảm ơn tỷ tỷ."
Khoé mắt cong cong, đáy mắt chứa đầy sự chân thành.
Lại mang theo một tia dụ hoặc.
Vũ Văn Dận nhìn đến có chút thất thần.
Hắn cười khẽ, giơ tay vuốt mái tóc có hơi loạn của Hạng Tinh, môi nhếch lên.
"Cảm tạ cái gì, bổn vương giúp Hạng gia ngươi, cũng là giúp chính mình, chúng ta bất quá chỉ là trao đổi đồng giá..."
"Tinh Nhi không phải là cảm ơn cái này."
Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của hắn.
Mắt hạnh tròn xoe trừng lớn, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt: "Tinh Nhi muốn cảm ơn thuốc của tỷ tỷ, Tinh Nhi ăn vào cũng không cảm thấy không thoải mái."
Nói xong, Hạng Tinh lại vỗ vỗ bụng mình, nhấp môi cười cười: "Hơn nữa, có ăn no cũng không khó chịu, thật là một loại thuốc tốt!"
"....."
Vũ Văn Dận lẳng lặng nhìn cô.
Một lát sau, phụt một tiếng liên tục bật cười, vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại kia.
"Ngươi, cái tiểu gia hỏa này... Trong đầu chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?"
"Đồ ăn chính là của trời mà."
Hạng Tinh nghiêm túc gật đầu.
Thế giới cổ đại này, công nghệ cao không có, phương tiện giải trí không có, bất luận cái gì nhanh lẹ cũng không có.
Trừ bỏ ăn, thì còn cái gì có thể hưởng phúc.
Hơn nữa thức ăn ở đây lại rất sạch sẽ, không sử dụng công nghiệp hoá học.
Thật sự rất tốt.
Nhìn nàng đột nhiên lại xuất hiện vẻ mặt thèm thuồng, Vũ Văn Dận bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chỉ thích ăn, thật ra cũng không phải chuyện xấu..."
Hắn cười nhẹ vài tiếng.
Nhìn hai má nhỏ phình lên, Vũ Văn Dận có chút không nhịn được, muốn cắn thử một cái.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, hắn chớp mắt một cái.