“Khụ, khụ, khụ!”
Sau một trận ho khan kịch liệt, Hạng Tinh rốt cuộc lấy lại ý thức, hít sâu, đôi mắt hiện vẻ hoảng hốt.
“Tỉnh, tỉnh!”
Mọi người vây quanh giường thấy vậy gọi to.
"A...!"
Hạng Tinh choáng váng nhìn đám người trước mắt, có phụ thân với tỷ tỷ, còn có Minh Nguyệt đang ôm hòm thuốc, cùng với đám nha hoàn và sai vặt của tướng quân phủ.
Mọi người đều mang bộ dáng kinh hỉ.
Tiểu gia hỏa há miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì, lại cảm thấy một trận mê man đánh úp.
Hạng Tinh quơ quơ tay rồi ngả người ra sau.
Bỗng chốc lại rơi vào một vòng tay mạnh mẽ nhưng ấm áp.
Đôi tay to lớn ôm lấy cô rất giống với cánh tay đã kéo cô ra khỏi nơi đó trong lúc hỗn loạn.
C
ảm giác an toàn tràn ngập trong lòng, cô xoay người lại, cuộn tròn, tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp đó.
Quanh quẩn bên tai là tiếng cười trầm thấp của Vũ Văn Dận: "Tiểu gia hỏa, mọi người đều đang nhìn ngươi!"
"Ta mới không..."
Hạng Tinh mơ hồ đáp lại, nhưng cánh tay càng ôm chặt hơn.
Hạng Trọng ở một bên thấy vậy, hơi chua hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng cũng không tiến lên ngăn cản.
Sau khi suy nghĩ một chút, liền kêu đám người đi ra ngoài: "Chúng ta không nên làm phiền Tinh Nhi, để nó nghỉ ngơi một lát!"
Nói xong còn ngoái đầu nhìn lại trừng Vũ Văn Dận một cái.
Vũ Văn Dận bất đắc dĩ bật cười, cuối cùng lại buông cánh tay ra.
Nhưng tiểu bạch tuộc lại không cho hắn như ý.
Hạng Tinh lay lay tay hắn, không để cho hắn có cơ hội rời đi.
Nam nhân đành phải xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngươi hiện tại cần phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ rất khó hồi phục biết chưa?"
Giọng hắn nhẹ nhàng mà êm tai khiến cho Hạng Tinh mơ mơ màng màng gật đầu.
Lúc này tay mới rời