Ánh mắt Hạng Tinh chớp chớp đầy vẻ vô tội, nhưng thanh đao trong tay đã kề sát cổ Thanh Phong.
Dõng dạc nói: "Còn nữa, không được nói cho phụ thân với tỷ tỷ biết, khoan... còn cả hoàng thúc tỷ tỷ nữa, nếu không Tinh Nhi sẽ nói là huynh thừa dịp đưa điểm tâm mà phi lễ ta!"
"....."
Tự xưng không sợ trời không sợ đất, đệ nhất thủ hạ của Vương gia - Thanh Phong đại hiệp đột nhiên có suy nghĩ muốn rời xa thế giới này.
Cuối cùng cũng chỉ có thể giống như một tiểu tức phụ khóc thút thít mà chạy đi, tìm cho Hạng Tinh một bộ võ phục, còn có cái bao cát.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Tinh thừa dịp hạ nhân trong phủ còn chưa thức, cô liền lén lút chạy tới một góc sau hoa viên, chuẩn bị luyện tập.
Cô hưng phấn làm nóng người, chuẩn bị tư thế, tung ra một quyền.
"Bộp bộp!"
Trước mặt, bụi hoa Hồng Nguyệt mà Hạng Trọng yêu thích nhất đã bị cắt mất một nửa.
"....."
Hạng Tinh vẻ mặt mộng bức.
Sao lại như vậy?
Cô nuốt nước miếng, rũ mắt nhìn xuống nắm tay của mình.
Rất bình thường mà!
.... Có lẽ là trùng hợp thôi!
Ôm suy nghĩ không xác định, Hạng Tinh lại cắn môi, lần nữa nắm chặt tay, hướng tới bụi hoa ra một quyền.
"Bộp bộp!"
Những bông hoa đáng thương trực tiếp bị cắt đứt.
Đồng thời Hạng Tinh cũng phát hiện, lúc cô vung quyền, lại có một dòng khí màu tím từ tay cô lao ra nhắm về phía bụi hoa.
Aaaaa!
Hạng Tinh trừng to mắt.
Cô ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay mình.
Một bên rạo rực hỏi Áp Áp đang ngái ngủ: [ Áp Áp, ngươi nói cái này có phải là nội lực trong truyền thuyết hay không? ]
[... Nguyên chủ cũng không có võ công, làm sao lại có cái gọi là nội lực? ]
Áp Áp bực mình, hàm hồ đáp lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Chợt thấy mông mình nóng ran, ngay sau đó