Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Tô Diêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới mộ tiểu hài tử lại có thể quyết đoán như vậy, nàng nâng tay lên nhéo Mộc Khanh Thần một cái.
Thân thể Mộc Khanh Thần cứng đờ, lại không phản kháng như lúc trước mà ngoan ngoãn đứng dậy, dựa theo chỉ thị của Tô Diêu, ngồi xổm trước mặt nàng.
"Đầu tiên kêu một tiếng tỷ tỷ đi?" Tô Diêu cảm thấy buồn cười, nổi lên ý muốn trêu đùa.
"... Tỷ... Tỷ tỷ!" Không biết là phẫn nộ hay quẫn bách, sắc mặt Mộc Khanh Thần phiếm hồng, đôi mắt giống như mang nước.
"Tốt." Tô Diêu duỗi tay nâng hắn lên, giúp hắn sửa sang lại cổ áo: "Muốn báo thù, đầu tiên phải tích sức đã. Phải để bản thân sống thật tốt, chúng ta ở trong mắt Vinh Vương phủ đều chỉ là con kiến, cho nên để có thể cắt đứt đường đi phía trước của bọn họ thì cần đem móng vuốt của mình thu lại, hiểu chưa?"
"Hiểu." Mộc Khanh Thần gật gật đầu.
"Về sau không cần biết là có người hay không có người, ngươi đều phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ, cho dù ngươi có muốn hay không muốn, đều phải tỏ ra thái độ ỷ lại và thân mật với ta, không thể để người khác nhìn ra ta và ngươi bằng mặt không bằng lòng, hiểu rõ chưa?"
"Ta... Ta phải ỷ lại vào tỷ tỷ, ở trong cung này, tỷ tỷ là thân nhân duy nhất của ta." Ngữ khí Mộc Khanh Thần có chút khó chịu, nhưng biểu hiện như vậy đã làm Tô Diêu vừa lòng.
"Ngoan!" Mặt Tô Diêu có ý cười, giơ tay xoa xoa đầu hắn, từ trong ống tay áo lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng: "Ngươi hẳn là biết, thời điểm chúng ta rời khỏi Vinh Vương phủ, đại ca cho ta ngân phiếu năm vạn lượng. Mấy ngày nay ta chỉ tiêu một ít, trong tay ta còn dư lại bốn vạn hai, ngân phiếu năm ngàn lượng này cho ngươi, ngày thường có thể tiêu. Nếu như cần để làm việc khác, không đủ có thể tìm ta."
Trong lòng Mộc Khanh Thần cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cho rằng Tô Diêu bất quá cũng chỉ coi hắn là một thằng lính hầu, khi có thể lợi dụng thì lợi dụng, không thể lợi dụng thì lập tức vứt bỏ. Nhưng vì sao nàng lại phải cho mình bạc chứ, còn lời trong lời ngoài quan tâm mình?
Hắn thu liễm vẻ mặt hung ác lại, mặt mày trở nên nhu hòa, khóe mắt hơi rũ xuống, không khỏi tăng thêm vài phần trẻ con, cảm xúc cũng lộ ra ngoài, ngoài ý muốn khiến người khác cảm thấy đáng yêu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Diêu trở nên nhu hòa hơn, nàng tuy rằng chưa bao giờ thể hiện lòng tốt của mình, nhưng cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho người khác, tra tấn một hài tử: "Những lời ta nói với ngươi khi trước, ngươi đã để lộ ra?"
"Ngươi... Tỷ tỷ bảo ta đem tình cảnh của Vinh Vương phủ rải rác ra ngoài, ta đã tiết lộ cho mấy người rồi."
"Được, vậy thì tốt rồi. Vinh Vương phủ đã bị hoàng thượng treo lên ở trong lòng, ngươi ở Vinh Vương phủ không được sủng ái, chính là đứng ở mặt đối lập với Vinh Vương phủ, càng có khả năng sống sót."
Mộc Khanh Thần gật gật đầu, đem lời nói của Tô Diêu ghi tạc trong lòng. Bỗng nhiên hắn lại ngẩng đầu lên: "Vậy còn ngươi thì sao?"
Tuy Vinh Vương phủ biết Tô Diêu là thế thân của Mộc Nghi Hoa, nhưng người bên ngoài không biết. Ở trong mắt người ngoài, Tô Diêu chính là đích nữ được sủng ái nhất Vinh Vương phủ, có thể nói nàng cùng Vinh Vương phủ chung một nhịp thở, vậy nàng làm như thế nào để có thể thoát thân?
"Nhị đệ, ngươi quan tâm tỷ tỷ như thế, thật sự khiến ta cảm động."
Thần sắc Mộc Khanh Thần khó chịu, hung hăng rống lên: "Ngươi... Bây giờ đã là lúc nào rồi, ngươi còn để việc này ở trong lòng!"
Tô Diêu nhẹ nhàng cười, ánh sáng trong mắt lạnh băng lại sâu thẳm: "Ta tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, chỉ là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, có thể thành công hay không còn xem số phận của ta."
Trong khoảng thời gian kế tiếp này, Mộc Trân Trân đổi mới phương pháp tìm phiền toái cho Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc, hai người vội vàng dâng tặng lễ vật cho hoàng thượng trong cung yến cuối năm, bởi vậy nếu tránh được thì tránh, nếu thật sự không thể tránh được thì tận lực chịu thua và nhận sai. Cửa ải cuối năm gần ngay trước mắt, cho dù Mộc Trân Trân có thái hậu chống lưng, cũng không thể quá tùy ý làm bậy, khiến cho hoàng thượng không vui.
Lời Tô Diêu viết "Vì muôn đời khai thái bình" cuối cùng cũng bị lan truyền ra ngoài, bất quá không phải đánh bóng tên tuổi của Vinh Vương phủ, mà là do triều đình truyền xuống.
Hoàng thượng có tâm truyền xuống