Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Tô Diêu vừa đổi đường đi đến trước điện. Con đường này phải vòng qua không ít chỗ nên có ít người chọn. Trừ mấy chỗ ở của cung nhân ra thì cũng không đụng phải những người khác, coi như là thanh tịnh.
Cảnh sắc xung quanh lịch sự tao nhã, vì nghênh đón năm mới nên trong cung trồng một rừng hoa mai lớn, đóa hoa mềm mại nở rộ kết hợp cùng cành cây mạnh mẽ phía trên, tạo nên vài phần tư vị thanh thuần.
Nàng nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy Ngọc Phù bên cạnh thấp giọng kêu một tiếng: "Tiểu thư..."
Tô Diêu ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì chỗ cây mai phía trước có một lão giả nửa dựa lên mặt đất che chân lại, kêu đau: "Ai da, đau chết mất thôi."
Tô Diêu nhướn mày, trong lòng thêm phòng bị. Vừa rồi nàng nhìn thấy con đường bên kia không có thị vệ hai bên nên lo lắng là Mộc Trân Trân cố ý mưu hại mình mới chọn đường khác để đi. Chẳng lẽ con đường này cũng bị hạ mai phục?
"Tiểu thư." Ngọc Phù có chút lo lắng, tiến lên đỡ lấy cánh tay Tô Diêu, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, bốn phía không có ai cả, nếu không chúng ta trực tiếp rời khỏi đây đi."
"Ai da, chân ta bị chặt đứt rồi, tiểu cô nương không tới hỗ trợ thì thôi, lại còn phải rời đi, sao lại không có lương tâm như thế?" Ninh các lão đánh giá Tô Diêu trước mắt, trong lòng không khỏi vang lên một tiếng tán thưởng.
Tiểu cô nương này lớn lên cũng quá mức xinh đẹp rồi.
Một thân cung trang có vô vàn những bông hoa, trên đầu cài trâm hình con bướm, làm nổi bật lên đôi mắt đen láy. Dáng người thon dài, cộng thêm cặp mắt đen như vì linh tú, vô cùng rung động lòng người.
Mọi người đều nói nhan sắc Trân phi quá tốt, nhưng chờ tới khi đứa nhỏ này hoàn toàn trưởng thành rồi, chỉ cần một đôi mắt là có thể đem nhan sắc của Trân phi nương nương dìm xuống ngay lập tức!
Nhận thấy thái độ của Ninh các lão, trong lòng Tô Diêu hơi chuyển động. Khí chất quanh thân vị lão nhân gia này rất ôn hòa, ánh mắt đánh giá nàng lại không chứa chút ác ý nào, theo trực giác của nàng hẳn không phải là người xấu.
Nàng vỗ vỗ tay Ngọc Phù, ý bảo nàng ấy buông ra, sau đó chậm rãi đi về phía trước: "Lão nhân gia, mặt đất rất lạnh lẽo, ngài không cẩn thận té ngã phải không? Ngọc Phù, mau tới hỗ trợ vị lão nhân gia này ngồi xuống một chỗ nào đó đi."
Cách đó không xa có một tiểu đình, Ngọc Phù nghe được phân phó, vội vàng tiến lên giúp đỡ Tô Diêu đỡ Ninh các lão đến bên trong đình.
"Thời tiết rất lạnh, cũng không biết lão nhân gia này ngồi trên mặt đất đã bao lâu rồi, hẳn là rất lạnh đi. Ngọc Phù, ngươi mau đi tìm điểm tâm và trà nóng rồi mang tới, để lão nhân gia uống, ấm áp hơn một chút." Tô Diêu vừa nói vừa lấy ra lò sưởi mình mang theo, đưa toới truước mặt Ninh các lão, cười vô cùng nhu hòa: "Lão gia tử mau đưa tay ra đây."
Ngọc Phù lo lắng nhìn về phía Tô Diêu, một mình tiểu thư ở chỗ này có ổn không?
Tô Diêu hơi gật gật đầu, Ngọc Phù bước nhanh đầy bất an rời đi.
Trong đình chỉ còn lại hai người bọn họ, Tô Diêu tươi cười mở miệng: "Lão gia tử, ngài lao tâm khổ tứ tìm ta là muốn phân phó điều gì?"
Trên mặt Ninh các lão hiện lên vẻ mờ mịt: "Ngươi nói cái gì thế, lão phu không hiểu ý của ngươi?"
"Mới vừa rồi ngài liên tiếp kêu đau, còn nói chân mình bị chặt đứt rồi nhưng sắc mặt lại hồng hào, mười phần khỏe mạnh, một chút dấu hiệu đau đớn hay khó chịu cũng không có. Hơn nữa, thời điểm ta tiến lên đỡ ngài, y phục của ngài vẫn còn ấm, hiển nhiên là chưa ngồi ở chỗ này lâu. Quan trọng nhất chính là nếu như chân ngài đã bị chặt đứt, vậy thì khi ta đỡ ngài từ chỗ cây mai đến bên này, chân ngài hẳn đã sớm đứt thành hai đoạn rồi đi?"
Vị lão gia tử này diễn đầy lỗ hổng, giống như hoàn toàn không sợ nàng phát hiện ra, hoặc là dựa vào việc có chỗ chống lưng nên không hề sợ hãi, hay chỉ tùy tay thử một chút, cũng không muốn đạt được mục đích gì thông qua lần diễn này.
Ninh các lão đánh giá Tô Diêu một thân phong hoa linh tú bức người trước mắt này, trong lòng nhịn không được gật đầu một lần nữa. Cô nương này không chỉ có ánh mắt tốt, học vấn tốt, đầu óc tính tình cũng thuộc hạng nhất. Nếu ở cùng Phi Diễn thì quả thật là trai tài gái sắc, châu liên bích hợp, nhìn vào khiến người ta cảm thấy thư thái.
"Tiểu cô nương này, ngươi không biết lão nhân gia là ta cũng biết sĩ diện hay sao? Làm sao có thể trắng trợn lật tẩy ta như vậy?"
Tô Diêu nhịn không được bật cười, đôi mắt phản chiếu hoa mai xung quanh, xinh đẹp động lòng người: "Đó là ta không đúng, nên ta đành hành lễ lão gia tử