Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Nghe thấy Tô Diêu khen ngợi Sở Phi Diễn, trong lòng Ninh các lão liền vui vẻ: Được nha, cuối cùng tiểu tử thúi Danh Thần kia cũng làm được một chuyện tốt, nói được lời hay ý đẹp. Thật sự nên thưởng thêm cho hắn, không thể để hắn vì bị khấu trừ bổng lộc xong thì đói chết đầu đường.
"Nghi Hoa, hai ngày nay trong cung rộn ràng nhốn nháo, con hẳn là cũng biết một chút?"
Tô Diêu gật gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống: "Vâng, con cũng có nghe nói qua. Khanh Thần hỏi con vì sao phải đọc sách, trong đầu con đột nhiên nhớ ra một câu nói. Lúc ấy con cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn khích lệ nhị đệ một chút, không nghĩ tới sẽ gây nên một hồi phong ba như thế. Cũng may là hoàng thượng anh minh thần võ, khoan dung nhân từ."
Ninh các lão hơi hơi mỉm cười: "Con giỏi văn thư, tính tình lại nhu hòa, gần đây lão phu gặp một ít phiền toái, có một yêu cầu quá đáng, không biết con có giúp được hay không?"
Nàng đang lo không có được cơ hội tiếp xúc với Sở Phi Diễn, ân sư của hắn là Ninh các lão lại đột nhiên đến cửa đưa tới một cơ hội. Đừng nói giúp một chuyện, mười chuyện nàng cũng giúp!
"Ninh các lão cứ nói, chỉ cần trong khả năng của con, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngài."
"Lão phu tuổi tác đã cao, lại lao lực cả đời, hiện tại nhàn rỗi ở nhà, cảm thấy bản thân đúng là ăn không ngồi rồi nên đã nói với hoàng thượng để ta tân trang Tàng Thư Các trong cung, đã được hoàng thượng chấp thuận. Năm sau sẽ bắt đầu tu chỉnh, con có bằng lòng tới giúp một lão nhân gia bơ vơ không nơi nương tựa như ta không?"
"Ninh các lão, nếu ngài muốn tu sửa Tàng Thư Các, không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện ý tới giúp ngài. Con còn phải ở lại hậu cung học tập quy củ cho thật tốt, ra vào Tàng Thư Các thường xuyên là việc không có khả năng."
"Tàng Thư Các thanh tĩnh, có rất nhiều sách cổ cần được phơi nắng, tu chỉnh lại toàn bộ không biết đến lúc nào mới có thể xong. Nơi này chẳng có chỗ tốt gì, vừa tốn thời gian lại phải lao lực, lão phu vốn chướng mắt với những kẻ xu nịnh. Hôm nay cùng con nói chuyện rất vui, nếu con nguyện ý thì lão phu sẽ nói với hoàng thượng vài câu, để con tới giúp đỡ."
"Con không đọc nhiều sách lắm, giúp Ninh các lão tu bổ sách cổ thì chắc làm không nổi. Hỗ trợ dọn kinh thư, phơi nắng, rửa sạch thì vẫn có thể."
"Được, một lời đã định." Ninh các lão rất cao hứng: "Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi vào bên trong đại điện đi."
"Vâng."
Ngọc Phù vốn định bưng nước trà tới đây lại bị Danh Thần cho người ngăn cản, lúc này thấy Tô Diêu bình an không có việc gì đi tới, mới nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Tô Diêu hơi lắc lắc đầu: "Không sao."
Không chỉ không có việc gì, còn rất tốt nữa.
Muốn đi đến đại điện vẫn còn một đoạn đường nữa, Danh Thần lo lắng Ninh các lão bên kia một đường đi tới sẽ mệt, trực tiếp cho người an bài kiệu đến.
Ninh các lão trừng mắt liếc Danh Thần một cái: "Ngươi cái tên tiểu tử này, cảm thấy lão phu lớn tuổi nên đến một đoạn đường cũng không đi nổi hay sao? Nghi Hoa nha đầu, con theo lão phu đến hay tự mình đi?"
Tô Diêu mỉm cười lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của Ninh các lão, hôm nay hoa mai nở rộ, cảnh sắc rung động lòng người, con muốn chạy đi xem."
"Vậy cũng tốt." Ninh các lão cũng không cưỡng cầu. Hiện tại phô trương quá cũng không tốt, miễn cho hoàng thượng lại suy nghĩ nhiều: "Trên đường đi chậm một chút, Phi Diễn hẳn là còn ba mươi phút nữa mới vào cung."
Bên tai Tô Diêu đỏ lên, hơi hơi cúi đầu: "Vâng, đa tạ Ninh các lão."
"Ha ha, vậy lão phu liền đi trước."
Nhìn theo chiếc kiệu đưa Ninh các lão đi, Ngọc Phù mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt có chút mới lạ nhìn Tô Diêu: Tuy rằng tính tình Ninh các lão bình thản, nhưng địa vị và thân phận lại cao, cặp mắt kia mang theo năm tháng bình ổn mà lắng đọng lại, liếc mắt nhìn một cái thì mọi tâm tư đều bị phơi bày. Hơn nữa Ninh các lão lại có quan hệ với Sở tướng gia, càng không có ai dám động đến.
"Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi ở nơi xa nhìn thấy người và Ninh các lão trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ?"
"Từ xưa đến nay, các trưởng bối đều đoán được ý muốn của hậu bối."
Bất hiếu hữu