Edit: Sên
"Là người lớn thì nên làm việc bên ngoài, Trình gia chúng tôi không nuôi dưỡng sâu gạo!"
Trình Tiêu vừa chỉnh trang lại đồng phục học sinh, cà lơ phất phơ bước tới, vừa đi, vừa vênh mặt, ánh mắt khiêu khích nhìn Lăng Hiểu.
"Mọi người đều muốn tôi ra ngoài tìm việc làm? Sao không nói sớm vậy!"
Lăng Hiểu vuốt vuốt tóc mái của mình, cười híp mắt nhìn hai anh em trước mặt: "Con người của tôi, mặc dù trình độ văn hóa không cao, cũng không có kỹ năng chuyên nghiệp gì, nhưng tôi lại là người có thể bê gạch cực giỏi, đúng rồi, Trình Cẩm, công ty của chúng ta không phải là có mấy dự án bất động sản à? Có thiếu người bê gạch hay không?
Bê gạch là cái quỷ gì?
Một bên Trình Tiêu trừng mắt nhìn con chó ngốc, mà ánh mắt Trình Cẩm chợt lóe, hắn ta chăm chú nhìn Lăng Hiểu: "Tôi mới thu mua một quán cà phê không lâu, nếu không thì cô sang bên đó quản lý đi."
Trước kia Lăng Hiểu lớn lên ở cô nhi viện, sau khi trưởng thành thì ở S thị đi làm, đều làm các công việc liên quan đến thể lực.
Trình Cẩm hiểu rõ quá khứ của cô, tất nhiên biết bê gạch trong lời Lăng Hiểu không phải là nói dối.
Cô thật sự đã làm.
Hôm nay... Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
Dù cho Trình Cẩm không muốn thừa nhận, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào, Lăng Hiểu chính là một thành viên của Trình gia, dù thế nào cũng không thể gạt bỏ cô, mà Trình Cẩm cũng không thể lại cho cô đi bê gạch.
Cho nên...
Trình Cẩm thu mua một quán cà phê.
Bởi vì trong hai tháng này hắn quan sát thấy Lăng Hiểu cực kì soi mói đối với đồ ăn, bình thường cũng rất thích uống cà phê.
Cho nên, quán cà phê cũng thích hợp với cô.
"Trình gia chúng ta không phải là không nuôi nổi người rảnh rỗi, chỉ là tôi cảm thấy cô cũng nên ra ngoài nhiều hơn, không nên lúc nào cũng ở trong biệt thự."
Trình Cẩm nói lần nữa.
Mà một bên là ánh mắt sáng lên của Lăng Hiểu ...
Quán cà phê?
Cô thích!
Không nghĩ tới Trình Cẩm nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình lại rất cẩn thận.
"Vậy thì cảm ơn cháu trai cả! Quán cà phê ở đâu? Hôm nay tôi sẽ đi làm!"
Trình Cẩm: ...
Hiện tại hắn có chút hối hận vì đã giúp cô, giờ đổi ý liệu có quá muộn không?
Lăng Hiểu: Dĩ