Edit: cầm thú
Trường học của Trình nhị thiếu ở rất gần quán cà phê Tinh Không, nhưng hơn một tháng nay, hắn chưa bao giờ chủ động đến đây.
Dù sao hơn một tháng trước, Trình nhị thiếu đã thề với lòng, tuyệt đối không có bất kì liên hệ gì với người phụ nữ này.
Nhưng mà hiện tại...
Trình Tiêu đen mặt ném túi sách của bản thân lên ghế ngồi, sau đó ngồi xuống trước mặt Lăng Hiểu, nhìn cô chằm chằm.
Lăng Hiểu không chút áp lực tiếp tục ăn bánh, ừm, mùi vị thật không tệ.
Một phút đồng hồ qua đi.
Lăng Hiểu vẫn đang ăn.
Năm phút đồng hồ qua đi.
Lăng Hiểu lại gọi thêm một ly cà phê.
10 phút trôi qua...
Trình nhị thiếu rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh mẽ vỗ bàn: "Lăng Hiểu!"
Tất cả khách trong tiệm cà phê đều bị kinh ngạc, theo bản năng nhìn sang hai người.
"Thật ngại quá, đứa trẻ trong nhà không hiểu chuyện!"
Lăng Hiểu cười tít mắt nhìn mọi người nói xin lỗi, sau đó đặt ly cà phê trên tay xuống, theo thói quen xoay xoay cổ tay: "Thế nào, cậu muốn bị đánh?"
"Tôi..."
Trình Tiêu nhìn bàn tay Lăng Hiểu, ánh mắt hơi buông xuống: "Ngày mai lớp của tôi... có cuộc họp phụ huynh!"
"Ừm?"
Lăng Hiểu hứng thú nhìn Trình Tiêu: "Gần đây mới thi giữa kỳ thôi mà, có phải cậu thi rớt rồi không? Thi được bao nhiêu điểm?"
"100."
Trình Tiêu nhỏ giọng trả lời một câu.
"100 cũng không ít mà, cho dù 120 là điểm tối đa đi, như vậy rất không tệ nha!" Lăng Hiểu có chút kinh ngạc, hiện tại mấy đứa trẻ đều đưa ra yêu cầu cao với bản thân như vậy sao?
"Là tất cả các môn... cộng lại bằng 100."
Trình Tiêu nhỏ giọng nói thêm một câu.
Lăng Hiểu: ...
Được rồi.
"Vậy... cũng không tệ, trước kia tôi thi ba môn cộng lại cũng chưa tới 100 đâu."
Lăng Hiểu thành thật khen ngợi một câu.
"Thật vậy hả?"
Trình Tiêu có chút không thể tin nhìn Lăng Hiểu, lúc này, hắn cảm thấy khoảng cách của bản thân và Lăng Hiểu giống như không còn xa xôi