Edit: cầm thú
Chần chừ hơn nửa ngày, Sở Nguyên mới lấy lại tinh thần, ở trên mặt đất từ từ bò dậy.
Học sinh xem náo nhiệt xung quanh không nhiều, bởi vì hôm nay là ngày họp phụ huynh, nên hầu như các học sinh đã theo phụ huynh của mình đi vào trong trường rồi.
"Cô..."
Sở Nguyên chỉ tay vào Lăng Hiểu, ngón tay run rẩy không ngừng, con ngươi lấp lánh.
Cô ta là ma quỷ hay sao?
"Tôi nghĩ tôi có thể tự giới thiệu bản thân, tôi là cô nhỏ của Trình Tiêu!"
Lăng Hiểu đứng một bên, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
Sở Nguyên kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lăng Hiểu sau lại nhìn sang Trình Tiêu.
"Cô nhỏ quá lợi hại!"
Trình Tiêu đắc ý hấc cằm, câu này là thành tâm thành ý khen ngợi.
Quả nhiên, cách mạng lấy cảm tình, đều dựa vào việc đánh nhau.
"Cô... cô..." Sở Nguyên đứng tại chỗ "Cô" hồi lâu, trong khoảnh khắc này không biết phải nói cái gì.
Tiếp tục mắng chửi? Hay là đánh nhau?
Nhưng mà hắn đánh không lại người ta nha!
Chấp nhận thiệt thòi đi xin lỗi?
Như vậy rất mất mặt nha!
"Sở Nguyên, không được hỗn láo."
Trong lúc Sở Nguyên không biết làm sao, phía sau liền truyền đến một giọng nói nam trầm ổn, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi đến, đứng bên cạnh Sở Nguyên, nhìn sang Lăng Hiểu.
"Xin chào, tôi là Sở Hoài, là anh họ của Sở Nguyên, tôi thay mặt em trai xin lỗi cô."
Bộ dáng của Sở Hoài lịch sự tao nhã, đeo mắt kính gọng vàng, đúng kiểu mặt người dạ thú, phì, là bộ dáng quần áo chỉnh tề.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Lăng Hiểu ngược lại không chút để ý, quay đầu nhìn Trình Tiêu: "Đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi!"
"Ừm."
Trình Tiêu gật đầu, đi theo Lăng Hiểu vào trong trường.
Ngoài cổng trường, Sở Nguyên vẻ mặt oan ức nhìn anh trai mình: "Anh họ, vì sao anh lại đi xin lỗi cô ta? Mặc dù cô ấy là con gái, nhưng cô ta ra tay trước, em bị ngã đau quá nè!"
Sở Nguyên 1m85, lúc này tủi thân giống như trẻ con.
"Nếu như không xin lỗi, chẳng lẽ muốn đứng trước cổng trường đánh nhau với cô ấy? Em thắng được cô ấy sao?"
Sở Hoài thấp giọng hỏi một câu.
"Em đánh không lại." Sở Nguyên có chút buồn