Edit: Quàng Thượng
Sáng sớm hôm sau, Lăng Hiểu và Trình Tiêu giống như thường ngày cùng nhau ngồi chung xe ra khỏi Trình gia.
"Chú Lâm, hôm nay tôi muốn đến trường học của Trình Tiêu nên chú không cần đưa tôi đến tiệm cà phê đâu."
Sau khi lên xe Lăng Hiểu liền dặn dò tài xế một câu, tài xế được gọi là chú Lâm gật gật đầu cũng không hỏi gì thêm.
Hơn nửa tiếng sau xe đã ngừng ở trước cổng trường Thập Nhất Trung.
Buổi sáng vào giờ này đúng là giờ đi học nên cổng trường có rất nhiều người, người tới người đi đều là siêu xe.
Lăng Hiểu và Trình Tiêu một trước một sau mà xuống xe, Trình Tiêu vừa xuống xe đã nghe được một giọng nói châm chọc: "Ai nha, Trình học bá của chúng ta tới rồi!"
(*học bá = học sinh giỏi)
Trình học bá.
Đây là biệt danh mà Trình Tiêu không thích bởi vì nó do Sở Nguyên bạn học cùng lớp đặt cho cậu.
Nghe giọng nói này Trình Tiêu hơi hơi xoay đầu, quả nhiên là thấy được bóng dáng của Sở Nguyên.
"Sở Nguyên, mày muốn đánh nhau hay gì?"
Trình Tiêu tức giận nắm chặt nắm tay.
Cậu hận nhất là có người lấy thành tích tới châm chọc mình, cậu cũng muốn giống như ba mẹ và anh trai làm một học bá thật sự.
Nhưng cậu không làm được mà!
Những chương trình học phức tạp đó cho dù cậu có nỗ lực như thế nào cũng học không được.
Thậm chí có đôi khi Trình Tiêu từng nghi ngờ mình... rốt cuộc có phải con cháu Trình gia không?
Không phải là ôm nhầm ở bệnh viện rồi chứ?
Cũng may, Trình gia bây giờ có Lăng Hiểu.
Ngày hôm qua nghe Lăng Hiểu nói cô ấy cũng là học tra, tâm hồn bé nhỏ yếu đuối bị tra tấn bao lâu nay của Trình Tiêu cuối cùng cũng có được một chút an ủi.
..........
Lúc này ở cổng trường vẫn có học sinh và phụ huynh ra ra vào vào như cũ.
Sở Nguyên chậm rì rì đi đến bên cạnh Trình Tiêu, rồi có chút khinh thường mà nhìn cậu: "Dạng như mày mà cũng đòi đánh với tao?"
Không sai, Sở Nguyên lớn lên rất cao, chiều cao 1m85 làm cho hắn nhìn có vẻ rất cao lớn.
Hơn nữa là từ nhỏ hắn đã học TaeKwonDo cùng võ tự do nên ở trong trường có tiếng là có thể đánh nhau.
"Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều vậy