Edit: cầm thú
"Nhiều đồ ăn vặt như vậy, nơi này của tôi không chứa nổi!"
Lăng Hiểu nhìn đồ ăn vặt chất thành núi, hạnh phúc và buồn phiền đi cùng với nhau.
Bởi vì diện tích có thể dùng trong tiệm cà phê không lớn lắm.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu vốn cực kì vui vẻ, giờ phút này, đối với một xe đồ ăn vặt, chính là hạnh phúc đến phiền não.
Sở Hoài đứng một bên cũng không ngờ sẽ gặp tình huống này.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ rõ, nhớ rằng bản thân nợ Lăng Hiểu một xe đồ ăn.
Hắn vẫn muốn tìm cô, hơn nữa còn thực hiện lời hứa của chính mình.
Chỉ tiếc năm đó sau khi trở lại Sở gia, bởi vì lý do cá nhân, cha mẹ của hắn liền dẫn hắn ra nước ngoài sống, xa cách ngàn dặm, cuộc sống của hắn cũng không dễ dàng, khi có dịp quay về nước, càng không có cơ hội đi đến cô nhi viện tìm Lăng Hiểu.
Chớp mắt đã qua hơn mười năm, hôm nay Sở Hoài cũng không phải thằng nhóc mất trí nhớ ngày xưa, hắn đã trở thành một tổng giám đốc có năng lực tự quyết.
Thật ra sau khi về nước Sở Hoài từng đi qua cô nhi viện Thiên Sứ tìm Lăng Hiểu, đáng tiếc lúc đó cô đã rời khỏi cô nhi viện lại chẳng biết đi đâu.
Hơn một năm nay, Sở Hoài cố gắng phát triển sự nghiệp của mình trong nước, thời điểm không tập trung hắn sẽ nhớ tới cô bé tham ăn thích cười kia.
Nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ sẽ đột ngột gặp lại Lăng Hiểu ở nơi này.
Toàn bộ giống như là tình huống kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình ---
Tổng giám đốc bá đạo với thiếu nữ ngốc manh.
Thanh mai trúc mã, cửu biệt trùng phùng, sau đó...
Tự nhiên oanh oanh liệt liệt ở chung một chỗ!
Sở Hoài muốn mọi chuyện nên đi theo hướng như vậy, nhưng hiện tại vấn đề duy nhất chính là ---
Hình như Lăng Hiểu đã sớm không nhận ra hắn nữa rồi!
Lăng Hiểu: Không, vấn đề lớn nhất hiện tại là đồ ăn vặt của tôi nên để ở đâu đây?
... ...
Có đồ ăn ngon đặt trước mặt, nếu như không lấy, vậy thì đắc tội người ta quá rồi.
Cuối cùng, Lăng Hiểu