Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Tiểu triền nhân tinh, cô thật sự không chớp mắt mà giải trừ hôn ước à?"
Dạ Chu mặt mũi phức tạp đi theo Đường Quả ra ngoài. Vốn dĩ chàng tưởng cô có trò gì, ai biết được cô lại dứt khoát như thế. Tìm hoàng huynh cái giải trừ hôn ước ngay, không do dự tí nào.
Âm mưu quỷ kế cái gì, có quái đâu. Lẽ ra chàng nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao lòng lại trống rỗng.
"Này, tuy là đã giải trừ hôn ước rồi nhưng chúng ta vẫn có duyên với nhau. Em gọi ta một tiếng anh họ, sau này nếu có bị bắt nạt cứ tìm ta."
Đường Quả quay đầu, gương mặt xinh xắn vẫn cười kiêu căng như cũ, "Không cần, anh toại nguyện rồi, sau này ta sẽ không quấn lấy anh."
"Em họ..." Dạ Chu đau khổ, "Ta biết em oán ta, nhưng mà hôn ước ấy chỉ là nói đùa thôi. Ta không nghĩ em vẫn luôn coi là thật, còn để phụ hoàng chấp nhận."
Khi đó em họ mới có năm tuổi, chàng cũng chỉ có bảy tuổi. Lần đầu nhìn thấy Đường Quả, chàng cảm thấy nàng rất đẹp mắt. Chàng nhớ kịch có nói đến tân nương tử, nên chàng cũng nói muốn em họ thành tân nương tử của mình.
Nào có biết nàng vẫn nhớ rõ như thế.
Đường Quả bước vài bước đến gần Dạ Chu, hất cằm, "Nói đùa sao lúc đó còn đồng ý? Anh có thể từ chối ngay mà."
"Anh từ chối sẽ không có chuyện hôm nay, cũng không có một ta chờ anh đến mười năm cuối cùng là công dã tràng. Hôn ước có đến năm thứ hai đã đã phủi mông chạy. Mười mấy năm trời anh về Bình Thành cũng có thèm gặp ta đâu. Ta muốn thấy anh còn phải mượn tranh vẽ của anh lớn."
"Anh nói anh hồi bé không hiểu chuyện, sao lớn lên vẫn không hiểu chuyện thế? Từ chối sớm một chút, sẽ không cho ta nhiều hi vọng như vậy."
Dạ Chu áy náy, nhất thời không biết nói gì.
"Được rồi, ta đã nghĩ kĩ càng, sẽ không bám anh nữa. Chuyện đã qua cứ coi như là gió thoảng