Thấy một tia nóng rực chĩa vào người mình, cô cúi xuống nhìn anh chồng ''ngoan ngoãn'' của mình lại véo tai anh một cái "Cấm nhìn lung tung"
Cả hai cứ dữ nguyên tư thế này cho đến khi chân cô ê ẩm thế là thay phiên nhau. Anh ngồi còn cô thì dựa vào anh, nếu mà cứ yên bình thế này thì tốt quá nhưng mà không phải muốn cái gì cũng dễ dàng có được và cô thì lại càng không. Nhớ đến cái cuộc điện thoại hôm đó, cô ta hình như là hẹn cô ở... cô cũng chẳng nhớ rõ, tốt nhất là mong cô ta đừng tới tìm cô nữa. Cô không muốn giết người và càng không muốn bị kết án là giết người đâu
[...]
"Mấy cái đứa này, hai người biết hai người làm nó loạn thành phố không?" Hai người quản lí ngồi trên ghế còn cô và anh thì ngồi khoang chân, khuôn mặt cực kì chán, tóm lại là nghe cái này đến tai muốn rụng rồi. Bị giáo huấn từ chiều đến giờ mà ha bà cô này vẫn chưa muốn ngưng, chắc là muốn đầu độc Lăng Viễn và An Nhiên bằng âm thanh đến chết đấy mà
"Đúng là dã tâm" Cô hét lên làm cả đoàn phim nhìn đến chỗ của bọn họ
Lăng Viễn đang dựa vào cô cũng chẳng mảy may để ý, có thể thấy cậu ta đang ngủ theo kiểu "ngủ mở mắt'' thì phải
"Hay giờ hai đứa hẹn hò đi"
"Cái gì?" Cả hai người đồng thanh và đẩy đối phương đang dựa vào mình ra
"Thì chẳng phải người hâm mộ đã nhìn thấy hai người cầm tay nhau chạy đấy