An Nhiên đi ra dặm lại lớp trang điểm nhưng trong lòng vẫn cực kì ngứa ngáy, ấm ức. Cô ta xông vào thế sao không đuổi cô ta ề để cô ta ở đây chỉ thêm vướng chân, ai biết những cảnh sau cô ta có xông vào hay không
"An Nhiên bớt giận, đừng chấp trẻ con" Chị trang điểm nói nhẹ nhàng với cô. Trong đoàn phim mọi người rất yêu thương cô hay là quý mến tại vì cô hòa đồng lên được mọi người yêu quý thế thôi. Mới lại cảnh vừa nãy là Hạ Uyển sai thật vậy lên đâu thể trách An Nhiên, cảnh đó ai chả nhìn ra là rất khó thế mà lại bị phá ngang như vậy, ai mà không tức
Từng người trong đoàn phim đến bên vỗ về an ủi cô một cái
"An Nhiên giỏi mà, chút quay lại"
Riêng bên kia thì Lăng Viễn cũng rất tức giận, anh kéo cô ta ra một chỗ khác trách móc "Lần tới em đừng có tới nữa, đừng làm phiền đoàn làm phim"
"Nhưng em lo lắng cho anh mà"
"Biết là em lo lắng nhưng lần sau đừng có tùy hứng như vậy" Nói rồi anh bỏ đi để lại Hạ Uyển một cục tức, cô ta nuốt không trôi
Vì cảnh này đã làm cái diễn viên khá mất cảm xúc lên đoàn đổi một cảnh khác, cô thay xong trang phục rồi đến phim trường. Cảnh này lại là cảnh trái ngược hoàn toàn với cảnh vừa nãy, nó lại ngọt ngào đến sâu răng và có cả cảnh hôn nồng nhiệt nữa, lại nhìn thấy cô ta