Chả mấy mà người nhà Lục Gia và Hàn Gia cũng xuất hiện ở đó, ai đấy đều là một bộ mặt lo lắng. Lục phu nhân tiến đến chỗ anh "Con bé sao rồi...sao....sao lại"
Hai ông bà đã từng hiểu cảm giác này, một cảm giác đau đớn và đau đớn hơn chính là con gái đầu của họ cũng từng nằm ở phòng này...phòng cấp cứu và họ đã mất con ở đây. Họ không muốn quá khứ đau buồn này lập lại thêm một lần nữa...họ không muốn
Tầm 1 tiếng...2 tiếng...và 5 tiếng....
"Cạch" Cửa phòng mở ra tất cả đứng dậy và anh lập tức tiến đến "Vợ...vợ tôi sao rồi"
"Cuộc phẫu thuật diễn ra rất tốt....nhưng mà....."
Anh nắm hai bả vai của người bác sĩ đó đối diện với mình "Nhưng sao?"
"Không biết khi nào tỉnh dậy" (Au không biết về y khoa, không học giỏi phần sinh học lên mấy thím thông cảm, truyện của tôi có khi gãy chân cũng có thể mất trí nhớ được nha)
Bác sĩ nói như vậy nghĩ là sao, đừng nói với anh là mấy cái sống thực vật sẽ xảy ra đấy "Không đến mức sống thực vật nhưng mà có thể sẽ kéo dài đến 1 tuần mới tỉnh lại"
Nói rồi bác sĩ đeo lại khẩu trang và rời đi lại một bác sĩ khác bước ra "Tôi được thăm cô ấy chưa?"
"Mời mọi người theo tôi"
Cả gia đình di theo bác sĩ đến phòng hồi sức đặc biệt thấy