Khuôn mặt Đào Hoa hiện đúng mấy chữ "ghen ăn tức ở" sao cô lại được lên làm thư kí trong khi ả ta đã làm ở đây nhiều rồi mà vẫn chưa một lần được lên chức. Cô ta khẳng định là nhan sắc của cô ta hơn Nhiên Nhiên
"Con khốn đáng chết, mày sẽ phải hối hận vì dám đi cạnh Lãnh của tao" Cô ta tức giân, hai tay cuộn tròn, mọi người thì cúi đầu cung kính nhưng riêng cô ta đứng trong một góc tối thầm rủa cô
Lên đến văn phòng của anh, nó phải gọi là đẹp bóng loáng đến từng xăng ti mét khiến cô phải hoa mắt chóng mặt
Anh khó chịu nhìn cô "Làm cái gì đấy?"
"Tôi ngắm chút thôi mà" Cô phụng phịu, tên này đúng là keo kiệt, cô chỉ sờ sờ mó mó mấy thứ có giá trị thôi mà cũng la cô là sao
"Đừng có nghịch nữa, mau qua đây" Anh ngoắc ngoắc cô lại gần chỗ mình. Cô vẫn ngay thơ hết chỗ nói khiến anh phải thở dài, chắc phải nhắc lại cho cô nhớ thôi
"Nghe này, cô đến đây để làm việc rõ chưa, mau qua đây" Anh ta đúng là thay đổi kinh khủng, lúc ở nhà thì trẻ con là thế mà lúc ra đường là khác ngay, khuôn mặt nghiêm túc của anh khiến cô có chút không quen, nhưng vẫ phải nghe lời
Cô đi nhè nhẹ lại chỗ anh "Tôi qua liền" Sau khi đã lại gần anh, cô đứng gần anh thì anh chỉ vào chỗ ngồi, ở cái bàn nỏ hơn ở ngay cạnh bàn anh
Nhưng lúc này cô không chú ý cái bàn lắm, cô chỉ cảm thấy tủi thân vì cái chiều cao của cô thôi, sao cô lại có thể cao như vậy nhỉ, cao hẳn đến gần vai anh luôn, đúng là nhục
Anh nhíu mày nhìn cô "Cô có tập trung không đấy"
Cô gật đầu như mổ thóc "Có, có, bàn tôi đây hả?"
"Ừ" Nói rồi anh tháo cúc ao vest ngoài ra để ngồi cho thoải mái còn cô cũng về chỗ ngồi của mình. Ngồi đây cô chả biết làm gì cả, cô có một cái máy tính, một cái máy bàn được trang bị, một cái cốc đựng một đống bút nhìn rất dễ thương. Nhưng công việc của cô đâu phải là ngắm những thứ này đâu
Cô quay ngoắt