Anh tiến gần đến bên cô hỏi han "Có sao không, đang yên lành tự nhiên"
Cô nhăn mặt đẩy anh ra "Thôi anh đừng làu bàu nữa" Trong đầu cô lại có luôn một suy nghĩ chẳng phải là vì hai người này lên cô mới thế sao, diễn cho cố vào nhìn thật ngứa mắt
Ả Hoa đứng ở một bên đã nghẹn lời, tất cả là tại cô, là cô cô tình cướp mất sự chú ý của anh dành cho cô ta ả ta lẩm bẩm trong miệng "Hồ Ly Tinh không biết xấu hổ"
Cô lại bỗng thính hơn bình thường, thấy cô ta lẩm bẩm như thế khiên cô tức giận, anh thì vẫn mải xem vết thương cho cô lên không chú ý lắm mấy thứ khác
Nhiên Nhiên mở miệng "Không biết ai là Hồ Ly Tinh" Đang yên đang lành thấy cô nói thế anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu nhưng sau đó thì quay sang nhìn Đào Hoa thấy cô ta có chút bối rối lên cũng hiểu được sự tình. Anh không ý kiến gì, cô thích nói gì thì nói, dù sao Nhiên Nhiên mới là vợ anh kia mà, anh đời nào lại đi bênh một người ngoài
Thấy anh bơ đẹp mình, ả ta tức giận, nhìn cô với ánh mắt tóe ra lửa, nhưng cô cũng thông cảm cho ả ta bởi vì ả ta đâu biết cô mới là vợ chính thức của anh. Đào Hoa thật sự thấy chướng mắt không thể ở lại lập tức giậm chân một cái thật lớn báo hiệu cô ta sắp ra ngoài
Co nhếch môi đầy khinh bỉ ả ta, sau đó thấy anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cái cục u trên đầu cô, cô đẩy anh ra xa khó chịu nói "Trườm túi đá là được"
Anh cũng ừm ừ rồi đi về chỗ của mình nhưng ánh mắt thì cứ liếc về phía cô chằm chằm. Cô cũng chẳng thèm quan tâm anh, dường như giận dỗi về vụ cái cô gái hở hang vừa nãy
Ở dưới sảnh công ty
Đào Hoa tức giận, vừa đi vừa giậm chân thật mạnh, miệng không ngừng chửi rủa cô "Cái thứ đàn bà bẩn thỉu, sao cô ta lại có thể quyến rũ được Hàn tổng cơ chứ"
"Trưởng phòng Đào, sao trông tức giận vậy?"
Mấy người trong công ty thấy cô ta thì ra