Sau một hồi chờ đợi mong ngóng các thứ, bác trưởng bếp cũng chịu mang bát mì của cô đến rồi, cô nhìn bát mì mà mắt sáng long lanh, nói thật thì cô có duyên với đồ ăn vặt hơn là thức ăn dinh dưỡng vậy lên cô ốm nhom nhưng mà tại cô ôm nhom lên chỗ đó mới 73 chứ cô mà béo lên thi chỗ đó có khi...vẫn 73
"Cảm ơn bác"
"Không có gì đâu thiếu phu nhân"
"Gọi con là Nhiên Nhiên được rồi" Cô vui vẻ cầm đũa lên gắp sợi mì đáng yêu đấy lên vừa gắp lên thì bỗng có một cái đũa xuyên qua và sợi mì của cô và sợi mì đã dâng đến miệng cô nhưng lại mất tăm. Còn ai vào đây nữa, là ông chồng trời đánh của cô chứ sao. Cướp một sợi mì thôi thì bỏ qua cũng được nhưng mà anh ăn một miếng mắt sáng lên "Ngon quá" Xong cái bê mất bát mì của cô đi
"Trả đây, em còn chưa ăn mà" Anh đứng dậy giơ cao cái bát lên nhưng cô cũng chẳng thua kém, cô bước lên cái ghế nhón chân với tay muốn lấy
Hàn quản gia và bà trưởng bếp đứng một bên hết hồn vội can ngăn "Thiếu gia, thiếu phu nhân bát mì còn nóng"
"Hai người...bát mì còn nóng, thiếu phu nhân cẩn thận bỏng"
"Trả cho em đây" Cô vừa cầm cái đũa vừa đuổi theo anh, cô còn chưa ăn miếng